Nghĩ đến tên ngốc Phi kia, Lưu Nghệ khẽ cau mày, trả lời: “Vâng, đi đường chú ý an toàn, cần gì cứ gọi cho tôi.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan sắp xếp mọi chuyện qua điện thoại.
Diệp Ân Tuấn không biết Thẩm Hạ Lan đã sắp xếp xong mọi chuyện, anh nói với Tống Đình: “Cho người canh chừng cô ta, sau khi trở về bảo Phi sắp xếp công việc cho cô ta, có thể xem chừng trước mắt là tốt nhất.”
Về chuyện này thì suy nghĩ của Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lại giống nhau.
Tống Đình gật đầu.
Trong lúc nói chuyện, xe đã chạy tới bãi đậu xe dưới tầng hầm của một tòa nhà.
Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất ngẩng đầu lên xem, đây là Bất Dạ Thành, một tòa nhà mang tính biểu tượng ở Hải Thành.
Ban đêm nơi đây là khu ăn chơi trác táng, nhưng khác với khu đèn đỏ.
Mọi người đến đây để thư giãn, nó tương tự như câu lạc bộ nhưng có nhiều chủng loại hơn câu lạc bộ.
“Mẹ nó, đừng nói với tớ đây cũng là tài sản của lão Diệp nhà cậu đấy nhé?”
Lam Tử Thất có chút căm ghét người giàu.
Diệp Ân Tuấn có hơi giàu quá rồi đúng không?
Nghe nói Bất Dạ Thành này có lượng giao dịch lên đến hơn 300 tỷ một đêm, đúng thật là cơ sở phung phí tiền bạc mà.
Diệp Ân Tuấn cong môi nói: “Bất Dạ Thành này được đăng ký dưới danh nghĩa của Tống Đình.”
“Cái gì? Của chồng tôi?”
Lam Tử Thất rất ngạc nhiên.
Biết Tống Đình có chút tiền, cũng có đầu tư vài công ty, nhưng không ngờ tòa kiến trúc mang tính biểu tượng của Hải Thành lại là của Tống Đình.
Điều này quả thật khiến Lam Tử Thất cảm thấy như thể cô đã lấy hết vận may trong đời, trong lúc vô tình gả cho một tên nhà giàu có tính khiêm tốn vậy đó?
Nhìn thấy ánh mắt nóng rực của vợ, Tống Đình xấu hổ nói: “Mặc dù Bất Dạ Thành là tài sản cá nhân của anh, nhưng mà cũng là của Sếp Diệp, một người 30%, người 70%.”
“Ai 30%, ai 70%?”
Ánh mắt mê tiền của Lam Tử Thất khiến Tống Đình có chút buồn cười.
“Sếp Diệp 30%, chúng tôi 70%.”
“Má ơi, phát tài rồi!”
Lam Tử Thất nhảy dựng lên như một đứa trẻ.
“Chồng ơi, mau nói cho em biết anh còn nơi nào kiếm ra tiền mà chưa nói cho em nữa không?”
Tống Đình ôm Lam Tử Thất, cười nói: “Nhìn bộ dạng mê tiền của em kìa, Bất Dạ Thành là do Sếp Diệp xây dựng, anh chỉ quản lý thôi.
Sếp Diệp cho chúng ta 70%, anh cũng đi theo Sếp Diệp đầu tư nữa, không thể tính toán cụ thể được, tài sản đứng tên anh chắc cỡ hơn mấy chục ngàn tỷ.”
“Má ơi! Chồng à, anh giỏi quá đi.”
Trong lúc Lam Tử Thất và Tống Đình đang anh anh em em với nhau thì Diệp Ân Tuấn xuống xe, nắm tay Thẩm Hạ Lan, dẫn bọn trẻ đến cổng Bất Dạ Thành, anh cười nói: “Thích không?”
Thẩm Hạ Lan nhìn tòa nhà cao chót vót này thì thật sự có chút chấn động.
“Nghe nói ở đây vung tiền như rác, người nghèo không vào được, chỉ là không ngờ anh và Tống Đình lại hợp tác mở nơi này.”.