Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1879: 1879: Chương 1878




Mặc kệ lúc đầu những người đó có oan uổng thế nào, có oán hận ra sao thì bọn họ dựa vào đâu mà lợi dụng Diệp Ân Tuấn một cách đương nhiên không suy nghĩ như vậy?

Dựa vào đâu chứ?

Trong lòng Thẩm Hạ Lan cảm thấy không phục.



Khuôn mặt ông cụ Tiêu hơi trầm xuống, ánh mắt trở nên thận trọng.



“Người của Trương Gia Trại sao lại ra ngoài rồi? Không lẽ vẫn còn tàn dư gì sao?”

Câu nói này của ông cụ Tiêu giống như đang tự nói với mình, cũng lại giống như là đang hỏi.



Thẩm Hạ Lan không phân biệt được, cô chỉ nói qua loa: “Thím Trương-quản gia trước đây trong nhà của Diệp Ân Tuấn là người của Trương Gia Trại, bao nhiêu sóng gió về sau có lẽ đều là do bà ta gây ra, hiện giờ lại tới Trương Linh.



Ông ngoại, rốt cuộc Trương Gia Trại này có chuyện gì vậy?”

Thẩm Hạ Lan không hề nói ra chuyện mẹ ruột của Diệp Ân Tuấn chính là Thím Trương, chuyện này là bí mật của nhà họ Diệp, cũng may Phương Thiến không làm ầm ĩ lên.



Hiện giờ Thẩm Hạ Lan không muốn để cho người khác biết Diệp Ân Tuấn có huyết mạch của Trương Gia Trại.



Dù sao hiện giờ cũng không ai biết chân tướng việc Trương Gia Trại đã bị hủy hoại thế nào nhưng Thẩm Hạ Lan cũng không biết ông cụ Tiêu có thái độ thế nào.





Đây là lần đầu tiên cô giấu giếm ông cụ Tiêu, nhưng để bảo vệ Diệp Ân Tuấn, cô chỉ có thể làm như vậy.



Tự nhiên ông cụ Tiêu quay phắt đầu lại như kinh ngạc vì chuyện gì đó nhưng lại giống như vừa nghĩ ra chuyện gì đó, cuối cùng ông không nói gì cả, xua tay bảo Thẩm Hạ Lan ra ngoài.



“Ông ngoại, ông không sao chứ?”

Thẩm Hạ Lan nhìn ông cụ Tiêu lo lắng.



E rằng ông cụ Tiêu đã biết chân tướng về việc Trương Gia Trại bị hủy diệt, nhất định không phải là ông không biết gì.



Không hiểu vì sao tâm trạng của Thẩm Hạ Lan trở nên nặng nề.



“Không sao, con và Ân Tuấn ra ngoài nhớ chú ý an toàn, ông không tiễn mấy đứa nữa.”


Ông nói xong, Thẩm Hạ Lan cũng bị mời ra ngoài, không bao lâu sau ông cụ Tiêu cũng ăn mặc chỉnh tề, đi cùng Dũng ra khỏi nhà.



Thẩm Hạ Lan hơi chau mày, cô cảm nhận được sự nặng nề khi một cơn mưa lớn chuẩn bị ập đến.



Mà phần trung tâm của sự nặng nề ấy rất có thể nằm ở chính bọn họ.





Hiện giờ cô phải nhanh chóng rời khỏi đây, rời khỏi phần trung tâm đó, nếu có thể thoát khỏi đó thì đúng là một chuyện không gì tốt bằng.



Khi Diệp Ân Tuấn đi xuống, anh nhìn thấy Thẩm Hạ Lan nhìn về phía cửa lớn, có vẻ như trầm tư suy nghĩ mà anh không biết là cô đang nghĩ gì.




“Sao vậy?”

Mùi hương sạch sẽ trên người Diệp Ân Tuấn sau khi tắm xong mang theo cảm giác lành lạnh.



Mùi hương lành lạnh này bắt đầu có từ sau khi anh tỉnh lại, cô cũng không biết mình có thích hay không, chỉ là tự nhiên cảm thấy lạ lùng.




“Trên người anh có mùi gì vậy?”

Thẩm Hạ Lan nói vậy làm Diệp Ân Tuấn ngẩn người.



“Mùi gì? Trên người anh có mùi gì?”

Anh giơ tay mình lên ngửi nhưng không ngửi được gì cả.



Thẩm Minh Triết ngồi bên cạnh không nói gì, tự nhiên lên tiếng: “Giống như mùi hoa dành dành, nhưng lại có vẻ không giống lắm, con không nói rõ được nhưng cũng khá thơm.”

Nghe Thẩm Minh Triết nói vậy, Diệp Ân Tuấn hơi chau mày.



Sao anh lại không ngửi thấy nhỉ?

Không lẽ là mùi do Hoàng kim cổ mang lại sao?

Hoa dành dành?

Hoàng kim cổ và hoa dành dành có mối quan hệ gì với nhau?

Diệp Ân Tuấn cảm thấy khó hiểu, nhưng không đợi anh suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện điện thoại anh tự nhiên kêu lên..