Lời nói phía sau, Trương Linh không dám nói.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên nở nụ cười.
“Sợ là sẽ phải chết không có chỗ chôn đúng không?”
Trương Linh không dám trả lời.
Bà ta hơi nghi hoặc một chút, lớn gan nói: “Gia chủ, người bị nhức đầu đã uống thuốc gì vậy?”
Diệp Ân Tuấn hơi giật mình.
Uống thuốc gì hả?
Lúc trước là Tô Nam kê thuốc, sau đó là Diệp Tranh kê thuốc, mặc dù uống không được mấy ngày, nhưng mà vẫn có thể làm dịu cơn đau rất tốt.
“Là thuốc của đồ đệ bà kê cho, bà không biết hả?”
Trương Linh đột nhiên nhớ tới tên của loại thuốc đông y mà Diệp Tranh muốn có, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Quả nhiên là…
Diệp Ân Tuấn lại cong khóe môi, dáng vẻ tà mị ấy làm Trương Linh vội vàng cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng.
Diệp Ân Tuấn lại không thèm để ý, anh cười nói: “Cho nên hiện tại đây chính là kiệt tác của bà đó à? Trước kia bà đã tính toán để tôi kế thừa những đồ vật dơ bẩn đó, có đúng không?”
“Gia chủ, tôi không dám làm như vậy, huống hồ gì trước đó tôi cũng không biết người là gia chủ tân nhiệm, về phần toàn bộ kí ức mà người kế thừa, nó dơ bẩn, nhưng mà không phải là sự dơ bẩn của Trương gia trại chúng ta, đó chính là mối hận diệt tộc của chúng ta.
Gia chủ thím Trương đã ăn cổ duy trì trí nhớ để nó được sinh ra với người, chính là hy vọng có một ngày người có thể biết được kẻ thù truyền kiếp của gia tộc chúng ta, một trăm tám mươi lăm mạng người trong cả trại.
Gia chủ, bọn họ chết không nhắm mắt, gia chủ!”
Trương Linh nói xong thì lại bắt đầu dập đầu.
Bà ta cũng được sinh ra cùng với cổ trùng ghi nhớ ký ức mà mẹ mình đã dùng, cho nên mới có thể nhớ kỹ mối hận như thế, cảnh tượng tàn sát đẫm máu đó đều xuất hiện trong ký ức của bà ta vào mỗi tối.
Còn một số ít người Trương gia trại, ngoại trừ lúc đó hai chị em Trương Mẫn bởi vì không có ở trong trại, cho nên không bị gieo loại cổ trùng ký ức, những người còn lại đều có loại vật này.
Nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn luôn chờ đợi gia chủ mới xuất hiện.
Không phải là không để ý tới Diệp Ân Tuấn và Diệp Nam Phương, nhưng mà cho đến lúc chết, thím Trương đều không nhìn thấy Diệp Ân Tuấn có điểm gì không bình thường, bà ta đã quan sát rất lâu, Diệp Ân Tuấn cũng không biết, bà ta mới từ bỏ.
Nghĩ thầm có lẽ là lúc trước thím Trương không dám gieo cổ trùng ký ức này cho mình, lúc đó Trương Linh tức giận, thậm chí còn oán hận thím Trương.
Nhưng mà cho đến ngày hôm nay, bà ta nhìn thấy ở chiếc nhẫn trong tay của Diệp Minh Triết trong phòng khách, nhìn thấy dáng vẻ cổ độc phát tác của Diệp Ân Tuấn, bà ta mới ý thức được không phải là thím Trương không có gan hạ cổ trùng ký ức, mà là do thời cơ chưa tới.
Bây giờ bà ta đã tìm được gia chủ, giống như là tìm được trụ cột chính.
Lúc này, Trương Linh xem lời của Diệp Ân Tuấn như là thiên lôi sai đâu đánh đó, thậm chí hận không thể để Diệp Ân Tuấn mang theo bà ta báo thù rửa hận cho những tộc nhân đã qua đời.
Diệp Ân Tuấn nghe Trương Linh khóc rồi nói hết những điều này, thấy bà ta hèn mọn không ngừng dập đầu với mình, nhưng anh lại không nói gì cả.
Trên gương mặt đẹp trai đó lúc này nhiễm một tầng kim sắc, kìm theo ánh sáng màu trắng đang chìm xuống từng chút, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn khôi phục lại màu da bình thường.
Anh dựa vào thành giường, không biết đang nghĩ cái gì..