“Con ăn sáng chưa, sao mới sáng sớm đã đọc sách rồi, đứa nhỏ này, bây giờ sắp thành con mọt sách rồi đó! Đi thôi, Nghê Nghê về rồi, mẹ với con đi xuống dưới tìm Nghê Nghê, thuận tiện chuẩn bị đồ gia đình chúng ta đi ra ngoài du lịch.”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan vẫn như bình thường, nhưng mà trong lòng lại đổ mồ hôi lạnh, nhưng mà vẻ cẩn thận của cô đã bị Diệp Tranh phát hiện.
“Vâng ạ.”
Cậu bé ngoan ngoãn trả lời, đôi mắt mang theo một tia kiên định lại rũ xuống.
Cậu bé nhất định phải làm tất cả những gì có thể bảo vệ cho người nhà của mình, cho nên sư phụ, đừng để học trò cảm thấy khó xử được không?
Sau khi Diệp Tranh đi xuống, Diệp Nghê Nghê lại gấp đầy đồ ăn ngon cho cậu, lập tức làm ánh mắt của Diệp Tranh ấm áp thêm mấy phần.
“Anh cảm ơn Nghê Nghê.”
Nụ cười của Diệp Tranh rất nhạt nhòa, nhưng mà rất chân thành.
Diệp Minh Triết chỉ nhìn thoáng qua, không hề nói gì, cậu bé cũng hiểu cách làm của Diệp Nghê Nghê.
Cô em gái này ấy à, có lẽ là sợ Diệp Tranh không cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, cho nên mới có thể quan tâm chăm sóc cho Diệp Tranh như thế, mà người anh trai ruột này đương nhiên không cần phải lo lắng như vậy, cho nên chẳng thèm để ý gì tới cậu bé.
Mùi vị này có hơi chua chua.
Diệp Minh Triết đi vào trong phòng thu dọn đồ.
Diệp Tranh và Diệp Nghê Nghê nói chuyện rất hợp nhau, Thẩm Hạ Lan cũng không tham gia vào, để mặc hai người bọn nó đi dọn đồ, mình thì đi vào trong phòng khách.
Ông cụ Tiêu và Diệp Ân Tuấn đang nói gì đó, bộ dạng rất là vui vẻ.
Nhớ đến hiện tại còn chưa biết Tiêu Nguyệt sống chết ra sao, không rõ tung tích, trong lòng của Thẩm Hạ Lan có chút nặng nề, nhưng mà vẫn nặn ra một nụ cười rồi đi tới.
“Ông ngoại, cháu với Ân Tuấn đưa bọn nhỏ ra ngoài du lịch, khoảng thời gian này nếu như ông có chuyện gì thì cứ trực tiếp tìm chú út là được ạ.”
“Nhà họ Tiêu không phải là không có ai, cháu yên tâm đi, ông chỉ là một ông già họm hẹm thôi, không có ai có ý đồ với ông đâu, bọn cháu đi ra ngoài phải chú ý đó, đừng có sôi nổi quá, cố gắng bảo vệ tốt cho mình, có biết chưa hả?”
Ông cụ Tiêu lo lắng.
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, cuối cùng chuyện của Tiêu Nguyệt vẫn mắc kẹt giữa răng môi, sau đó nuốt xuống.
Đợi sau khi tìm được Tiêu Nguyệt rồi lại nói.
Thẩm Hạ Lan hơi rũ mắt xuống.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cô như thế này, đương nhiên biết cô đang suy nghĩ cái gì, sau khi nói mấy câu với ông cụ Tiêu thì liền đi đến chỗ Thẩm Hạ Lan.
“Đi thôi, chúng ta đi về sắp xếp đồ.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan đi theo Diệp Ân Tuấn bước lên lầu..