Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1834: 1834: Chương 1833




Trước kia Diệp Tranh vui vẻ sáng lạn tới cỡ nào, cho dù trải qua chuyện Sở Anh Lạc, cho dù đã từng tự kỷ, nhưng mà sau khi đi theo Trương Linh học y, cuối cùng Diệp Tranh vẫn có thể duy trì một trái tim trong sáng.



Nhưng mà Diệp Tranh của hiện tại lại làm Diệp Minh Triết cảm thấy bất an.



Sự mạnh mẽ của Diệp Tranh phát ra từ nội tâm.



Không có người nào biết tầm quan trọng của Trương Linh đối với Diệp Tranh bằng Diệp Minh Triết.



Đơn giản mà nói Diệp Tranh gần như xem Trương Linh là một nửa người mẹ của mình, huống hồ gì Trương Linh dạy cho cậu bé không hề che giấu chút nào, đương nhiên tình cảm của Diệp Tranh đối với Trương Linh rất sâu đậm.







Nhưng mà sáng ngày hôm nay Diệp Tranh đột nhiên kêu Diệp Minh Triết, kêu cậu bé hỗ trợ tìm ra định vị của một số điện thoại di động, Diệp Minh Triết đã cảm thấy Diệp Tranh có điểm kỳ lạ, bây giờ nghe cuộc điện thoại này là gọi cho Trương Linh, Diệp Minh Triết lập tức hiểu ra.




Có lẽ là Diệp Tranh đã biết được một vài chuyện rồi.



Chung quy cậu bé vẫn là con của nhà họ Diệp, cho dù tài năng của các phương diện khác kém thằng bé và Nghê Nghê, nhưng mà trí thông minh thật sự không có cách nào chê được.



Diệp Tranh nhìn Diệp Minh Triết, vẻ lạnh lùng trong đôi mắt vẫn còn chưa biến mất, giọng nói non nớt của trẻ con vang lên.



“Em thật sự cho rằng Trương Linh chỉ dạy anh học y thuật thôi hả, hay là em thật sự cho rằng mấy lần trước bà ấy đưa anh ra ngoài thật sự là vì để tham gia các cuộc hội thảo y tế và nghiên cứu y học? Trong cuộc bạo động ở châu phi vừa qua, bọn anh lấy lý do là đến đó chữa bệnh từ thiện, sau khi Trương Linh tới đó thì sắp xếp cho anh



nhiệm vụ băng bỏ đơn giản rồi sau đó không thấy tăm hơi đâu, thẳng cho đến khi anh bị phần tử khủng bố bắt cóc, bà ấy lại không có bất cứ tin tức nào, anh đã biết bà ấy không chỉ là một bác sĩ.”

Diệp Tranh nhắm mắt lại, trong cổ có mùi ngai ngái dâng lên, lại bị cậu bé hung hăng ép lại.




Cơ thể nho nhỏ run rẩy, thấp giọng nói: “Bà ấy là sư phụ của anh, dạy anh y thuật, cũng dạy anh thuật phòng thân, thậm chí còn dạy cho anh lợi dụng con dao phẫu thuật ở trong tay tự vệ bằng cách nào, tại sao bác sĩ lại biết những điều này? Còn có những động tác quen thuộc của bà ấy, giấc ngủ của bà ấy rất nông, cho dù là hô hấp thay đổi, bà ấy cũng có thể cảm nhận được rất rõ ràng, lúc bà ấy bị bệnh hai tay sẽ nắm chặt lại, trạng thái phòng bị vô thức đã nói rõ lúc nào bà ấy cũng đang phòng bị mình sẽ bị ám sát.




Người như thế này làm sao có thể là một người đơn giản được chứ, nhưng mà có điều là anh mãi không hiểu, anh thậm chí còn yêu thương bà ấy, yêu thương một người phụ nữ phải gánh chịu hết tất cả mọi thứ giống như bà ấy, yêu thương cuộc sống khổ cực của bà ấy, thậm chí anh còn có suy nghĩ anh phải cố gắng học cho thật tốt, anh sẽ nuôi những ngày tháng còn lại trong cuộc đời của bà ấy, anh sẽ cho bà ấy một cuộc sống về già, nhưng mà điều kiện tiên quyết của chuyện này là bà ấy không thể làm tổn thương người nhà của anh.”

Diệp Tranh đột nhiên mở mắt ra, một giọt nước mắt thuận theo khóe mắt rơi xuống.



“Anh.”

Trái tim của Diệp Minh Triết đột nhiên cảm thấy khó chịu.



“Bà ấy biết rõ người nhà của anh đối với anh quan trọng tới cỡ nào, biết rõ tất cả những chuyện này, nhưng mà vẫn muốn làm ra những chuyện làm tổn thương tới ba và mẹ anh, tại sao vậy chứ? Nếu như ngay cả sư phụ mà anh kính yêu nhất đều muốn lợi dụng anh, thế thì trên cuộc đời này còn có thứ gì là thật nữa, còn có thứ gì là ấm áp?”.