Vậy thì thân thủ của người làm Tiêu Nguyệt bị thương phải mạnh như thế nào?
Không đúng!
Vị trí vết thương của Tiêu Nguyệt là ở ngực, nếu như phòng bị tuyệt đối sẽ không để cho mình chịu một vết thương nặng như thế, trừ phi đó là người quen mà bà ta quen biết.
Suy nghĩ như vậy làm Thẩm Hạ Lan đột nhiên quay người lại, cô nhanh chóng trở về phòng bệnh của Tiêu Nguyệt, đáng tiếc là trong phòng bệnh không có một ai.
Không thấy Tiêu Nguyệt đâu nữa.
Lông mày của Thẩm Hạ Lan bỗng chốc nhíu chặt lại.
Lúc nãy nói nhiều như vậy đều là khổ nhục kế à?
Cũng là bởi vì dẫn dụ cô để có thể tiến hành kế hoạch chạy trốn?
Tay của Thẩm Hạ Lan nắm chặt lại, thậm chí còn muốn giết người.
Tiêu Nguyệt!
Dì hay lắm!
Tại sao mình trải qua nhiều chuyện như thế, vậy mà còn bị tình thân che mờ mắt, vẫn bị Tiêu Nguyệt lợi dụng à?
Thẩm Hạ Lan tức giận xoay người lại đi mất, lại nhìn thấy một vệt máu trên bệ cửa sổ.
Lông mày của cô hơi nhíu lại một cái, sau đó lấy điện thoại di động ra tức giận gọi cho Lam Thần.
“Không cần cho người đến đây đâu, cậu phái người truy lùng toàn thành phố, nhất định phải tìm được vị trí của Tiêu Nguyệt, nếu không thì cậu đưa đầu đến đây mà gặp.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan tức giận đá chậu hoa ở bên cạnh.
Xoảng một tiếng, chậu hoa vỡ nát, hoa ở bên trong lập tức rơi đầy sàn.
“Ghê tởm, Tiêu Nguyệt, dì quá ghê tởm!”
Thẩm Hạ Lan thở phì phò quay người đi khỏi.
Chỉ là cô vừa mới đi không bao lâu, phía sau rèm cửa ban công liền có một bóng người ngã ra ngoài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không phải là Tiêu Nguyệt thì còn có thể là ai nữa.
Bà ta nhìn về phía Thẩm Hạ Lan đi khỏi, nở một nụ cười chua chát.
Cuối cùng vẫn là đẩy người thân nhất của mình ra ngoài.
Nụ cười của Tiêu Nguyệt vừa xinh đẹp lại vừa đắng chát.
Bà ta hít một hơi thật sâu, lảo đảo đứng dậy mở cửa phòng, nhìn xung quanh rồi mới đi ra ngoài.
Người của Thẩm Hạ Lan đều ra ngoài tìm kiếm bà ta, hiện tại nơi này là nơi an toàn nhất.
Tiêu Nguyệt đi đến văn phòng y tá trộm một bộ đồng phục y tá mặc vào, đồng thời đeo khẩu trang, sau đó đi ra ngoài.
Bà ta nhìn xung quanh, phát hiện không có ai khả nghi, lúc này mới nhanh chóng đi ra phía sau.
Thẩm Hạ Lan bước ra từ trong một góc tối, nhìn phương hướng mà Tiêu Nguyệt đang đi, trong mắt như có điều suy nghĩ.
Cô lặng lẽ đi theo.
Tiêu Nguyệt đi ra từ cửa sau bệnh viện, sau đó bắt một chiếc xe taxi.
Thẩm Hạ Lan chạy theo ở phía sau, thỉnh thoảng chuyển đổi phương hướng và lộ trình nhưng không làm mất dấu Tiêu Nguyệt.
Chẳng mấy chốc, xe của Tiêu Nguyệt dừng ở nghĩa trang đệ nhất..