Lời nói này làm Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, lập tức có vẻ tức giận.
“Dì còn không biết xấu hổ mà nhắc tới mẹ của tôi nữa à, nếu như không phải là dì, mẹ với ba của dì làm sao có thể bỏ lỡ cả một đời, làm sao mẹ của tôi có thể sống một cuộc sống long đong như thế, bất hạnh như thế.
Bà ấy là em gái ruột song sinh của dì mà, tại sao lúc đó dì có thể nhẫn tâm không nói sự thật cho bọn họ biết, các người nhẫn tâm hả?”
Thẩm Hạ Lan run rẩy hận không thể bóp chết Tiêu Nguyệt, lại nhìn thấy lúc này Tiêu Nguyệt rơi nước mắt trên giường đơn.
“Đừng tưởng là rơi mấy giọt nước mắt cá sấu ở nước mắt của tôi thì tôi sẽ tha thứ cho dì, tôi sẽ có cái nhìn mới với dì.”
Thẩm Hạ Lan óan hận nói.
Tiêu Nguyệt lại nghẹn ngào: “Cháu có biết không, mong muốn lớn nhất đời này của dì là có thể đoàn tụ với ba mẹ và em gái, vì mục tiêu này dì đã chịu quá nhiều khổ cực, nhưng mà cuối cùng ngay cả lần gặp mặt cuối cùng với mẹ dì cũng không gặp được.
Vốn là dì cho rằng đời dì sẽ không gặp được người thân nhất, nhưng mà không ngờ tới vào buổi chiều gió nhẹ hôm ấy, em gái Tiêu Ái của dì đột nhiên lại xuất hiện ở trước mặt dì, cháu không biết lúc đó trong lòng của dì kích động, xúc động tới cỡ nào đâu.”
Thân thể của Thẩm Hạ Lan đột nhiên sững lại.
“Dì nói cái gì, mẹ của tôi đi tìm dì lúc nào?”
Cho đến nay, Thẩm Hạ Lan vẫn không hề biết chuyện này.
Tiêu Ái lại biết sự tồn tại của Tiêu Nguyệt, thậm chí còn đi tìm bà ta?
Tại sao mẹ lại không nói chuyện này?
Tại sao ngay cả ông ngoại mà mẹ cũng không tiết lộ?
Tiêu Nguyệt nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Thẩm Hạ Lan, cũng nhịn không được mà bật khóc.
“Một năm trước em ấy đến nước F tìm được dì, muốn dẫn dì đi, nhưng mà khi đó dì vẫn còn chuyện chưa xử lý xong, dì tạm thời không thể đi được.
Lần đầu tiên nhìn thấy em gái của mình, dì biết em ấy sống không tốt, dì biết tất cả những chuyện này đều là do dì đã tạo ra, cho nên dì đã nói cho em ấy biết chân tướng năm đó.
Dì cho là em ấy sẽ hận dì, sẽ mắng dì, thậm chí còn đánh dì, nhưng mà em thấy không làm như vậy, em mới nói với dì là người mà mình bỏ lỡ đã bỏ lỡ cả đời này rồi, Hoắc Chấn Phong đã không còn trên đời, cho dù biết chân tướng thì có thể như thế nào được nữa.
Tình yêu bỏ lỡ đã không thể quay trở về, em ấy nói tình yêu đã không còn, em ấy muốn tìm người thân trở về, em ấy muốn dẫn dì đi, cũng muốn dẫn Hoắc Chấn Ninh đi.”
“Hoắc chấn ninh? Chú hai?”
Thẩm Hạ Lan chưa từng nghe qua cái tên này, cho nên tự động hỏi một câu.
“Đúng vậy, chú hai của cháu tên là Hoắc Chấn Ninh, lúc trước bởi vì dì mà chạy theo tới nước F, nói là muốn sống với dì đến bạc đầu, lúc đó dì rất cảm động, nhưng mà dì cũng biết tình cảm của mình đã làm hại em gái của dì không thể sống đến cuối đời với người mà em ấy yêu, dì không thể liên lụy tới hai người già nhà họ Hoắc, cho nên dì đã từ chối ông ấy, vì để cho ông ấy hết hi vọng, dì đã tìm một cậu chủ ăn chơi nói là dì thích người đàn ông cặn bả đó, lại không ngờ rằng ông ấy vẫn không chịu từ bỏ.”
Nước mắt của Tiêu Nguyệt bất giác chảy xuôi.
“Sự cố chấp của ông ấy bởi vì dì mang đến mà dẫn tới họa sát thân, vì để kiểm soát cho dì nghe lời, người đó đã tìm người nhốt cậu hai lại, bọn họ dùng tính mạng của cậu hai để uy hiếp dì, nếu như dì không làm theo lời bọn họ nói, cậu hai sẽ bị ngược đãi.
Dì không có cách nào hết, Hạ Lan, cậu hai không để ý tới sống chết làm chuyện gì cũng vì dì, làm sao có thể khiến dì không rung động được chứ? Cho dù ban đầu là tính toán là lợi dụng, nhưng mà cuối cùng dì vẫn yêu ông ấy, dì vì ông mà chịu nhục, nghe theo bọn họ sắp xếp, bọn họ muốn dì gả cho quốc chủ dì liền gả, bọn họ muốn dì sinh hoàng tử dì cũng sinh, bọn họ muốn dì hạ độc quốc chủ dì cũng làm, nhưng mà bọn họ vẫn không chịu buông tay.
Bọn họ thế mà lại cho cậu hai uống thuốc độc mãn tính, lúc đầu biết tất cả mọi chuyện dì mới quyết định phản kháng, cho nên mới có chuyện dì giả chết và phát triển thế lực sau này, dì muốn cứu cậu hai ra, nhưng mà không ngờ tới cái ngày mà mẹ cháu đi gặp dì, bọn họ tưởng mẹ cháu là dì, cưỡng ép bắt Tiêu Ái rồi đồng thời hạ độc em ấy.”.