Cô không thể tha thứ cho việc bị tính kế và lợi dụng như vậy, đặc biệt đối tượng bị tính kế lại là đứa con trai mà mình quan tâm nhất.
Đột nhiên Thẩm Hạ Lan hiểu ra dụng ý của Hoắc Chấn Đình khi nói những chuyện này với cô vào hôm nay.
Anh ta muốn cô đưa đám nhỏ rời khỏi vòng xoáy này, ít nhất không muốn Diệp Tranh bị tổn thương.
Lần này Trương Linh bị thương có lẽ chỉ là một mồi nhử của quốc chủ, mục tiêu chính là dẫn dụ người nhà họ Hoắc nhà họ Diệp và nhà họ Tiêu bọn họ qua, mà Tiêu Nguyệt có thể bình an vô sự trở về Hải Thành, có lẽ cũng là quốc chủ ngầm đồng ý.
Bởi vì Tiêu Nguyệt là một mồi nhử, một mồi nhử có thể liên kết ba nhà Hoắc, Diệp và Tiêu.
Mà bà ta quan tâm và để ý đến Trương Linh như vậy, Trương Linh lại là mồi nhử Tiêu Nguyệt đi cầu cứu binh.
Sự liên kết chặt chẽ với nhau này khiến người khác kinh ngạc không thôi.
Cái này hình như quốc chủ của nước T muốn nhắm vào nhà họ Hoắc, nhà họ Diệp và nhà họ Tiêu.
Rốt cuộc người nào lại vắt óc tìm kế để đối phó với bọn họ như vậy?
Có thù có oán gì với bọn họ?
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan đột nhiên nheo mắt lại.
“Chú út, ba mươi năm trước, nhà họ Hoắc, nhà họ Tiêu và nhà họ Diệp có phải cùng đắc tội với người nào?”
Câu nói này của Thẩm Hạ Lan khiến Hoắc Chấn Đình sững sờ.
“Chú cũng không rõ, ba mươi năm trước chú mới được mấy tuổi? Bà nội cháu cũng không nhắc đến với chú.
Nhưng kẻ địch chung của nhà họ Hoắc, nhà họ Tiêu và nhà họ Diệp, chú không thể nghĩ ra được.
Có lẽ là không có quan hệ gì?”
Không có quan hệ gì sao?
Nhưng Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy không được đúng.
Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như có điều suy nghĩ, Hoắc Chấn Đình cũng có chút ảo não, nếu như biết chuyện này có liên quan với mấy người lúc trước, anh ta làm gì cũng nên tranh thủ lúc bà cụ Hoắc còn sống mà hỏi một chút chuyện, nếu không thì bây giờ cũng sẽ không trở nên bị động như thế.
“Được rồi, đừng suy nghĩ nữa, mấy chuyện này cứ giao cho chú xử lý là được rồi, cháu với Diệp Ân Tuấn cùng với bọn nhỏ có thể ra ngoài đi chơi vui vẻ là được.”
“Vâng ạ.”
Có một suy nghĩ nào đó chợt lóe lên ở trong đầu của Thẩm Hạ Lan, nhưng mà lại không thể bắt lấy, bây giờ nghe thấy Hoắc Chấn Đình nói như vậy, cũng không vội vàng, suy nghĩ rồi nhẹ gật đầu.
Lúc nói chuyện, Diệp Ân Tuấn đã đi ra.
Thẩm Hạ Lan nhìn anh, nở một nụ cười dịu dàng.
“Nghê Nghê ngủ ngon không?”
“Ừ, chắc là đã lâu lắm rồi con bé này không ngủ yên ổn như thế.”
Giữa hàng lông mày của Diệp Ân Tuấn là vẻ đau lòng.
Hiện tại, nhà họ Trạm là một nơi như thế nào?
Mặc dù Diệp Nghê Nghê là một cô bé ăn hàng, nhưng mà ở nhà họ Trạm đương nhiên căng thẳng thần kinh, về phần có ngủ ngon hay không, chuyện đó chỉ cần nghĩ là biết thôi.
Thay vào đó, cô bé này lại bướng bỉnh cứ nhất định phải ở lại nhà họ Trạm để chăm sóc cho bọn người Trạm Dương, thật sự làm cho Diệp Ân Tuấn đau lòng không thôi, nhưng mà cũng không nỡ trách mắng.
Lúc này quay về bên cạnh ba mẹ mình, đương nhiên thần kinh thả lỏng, rốt cuộc không thể chống cự nổi cơn buồn ngủ.
Hơn nữa, giấc ngủ này có thể sẽ kéo dài đến mai mới thức dậy..