Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1804: 1804: Chương 1803




An Nhiên ngược lại không nói gì, chỉ mỉm cười: “Con bé vốn không nên bị nhốt ở đây, dẫn Nghê Nghê đi đi, tết nhất, về nhà đoàn viên.”

Thẩm Hạ Lan có rất nhiều lời muốn nói, cũng có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng bây giờ đối với An Nhiên, đối với hệ thống giám sát trong nhà, cô vậy mà không nói được một chữ.



Thật là uất nghẹn.



Ngày tháng này cũng không biết khi nào mới có thể kết thúc.



Thẩm Hạ Lan thầm nói với mình, lần này ra ngoài nhất định phải để bên Ám Dạ nhanh chóng hành động, nếu không cô sợ mình thật sự bị rầu chết.



Hai người vừa nói vài chuyện về tụi nhỏ và chuyện nhà cửa.



Khi Diệp Ân Tuấn dẫn Thẩm Nghê Nghê ra ngoài, Trạm Dương và Trạm Nguyệt Nhi đi theo đằng sau, nhìn ra được, ba đứa trẻ chơi rất vui.



Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, Trạm Dương và Trạm Nguyệt Nhi đều rất lễ phép chào hỏi.







“Mẹ, bác gái An mừng tuổi cho con, mẹ xem, rất nhiều tiền.”

Diệp Nghê Nghê vui vẻ cầm bao lì xì lao vào trong lòng Thẩm Hạ Lan.




Rất lâu không có ôm con gái của mình, Thẩm Hạ Lan rất là nhớ cô bé.



Bế Diệp Nghê Nghê lên đùi của mình, cưng chiều đưa tay túng mũi của cô ta rồi nói: “Cái con bé không có lương tâm, con còn nhớ mẹ là mẹ của con sao?”

“Đương nhiên nhớ rồi.



Mẹ là tốt nhất, Nghê Nghê yêu mẹ nhất.”

Diệp Nghê Nghê cười híp mắt, hai cái tay nhỏ vòng qua cổ của Thẩm Hạ Lan mà nũng nịu.



Giọng nói ngọt ngào đó lập tức khiến tất cả mọi người bật cười vui vẻ.



“Thím Diệp, chú Diệp năm mới vui vẻ.”



Trạm Dương và Trạm Nguyệt Nhi vội chúc tết, vẻ mặt ngược lại không có sự thất vọng quá lớn, trở lại giống như lúc trước.



Thẩm Hạ Lan không biết An Nhiên dạy hai đứa trẻ như nào, nhưng rất tốt, trong tình huống như này, bọn trẻ có thể không bị ảnh hưởng là kết quả tốt nhất.



“Tốt tốt tốt, thím Diệp đến đường đột, cũng không có chuẩn bị lì xì, như này đi, thím gửi lì xì qua zalo cho các cháu được chứ?”

“Không cần đâu.”

An Nhiên vội cản lại.



Thẩm Hạ Lan lại cười nói: “Vậy sao được? Tốt xấu gì đây là lì xì mừng tuổi cho tụi nhỏ.”


Nói rồi Thẩm Hạ Lan không phân biệt gì mà gửi tiền cho hai đứa trẻ, một đứa 4 triệu 8, tượng trưng cho mọi chuyện đều thuận lợi.



Trạm Dương và Trạm Nguyệt Nhi vui vẻ cảm ơn Thẩm Hạ Lan.



Vốn tưởng Diệp Nghê Nghê sẽ không đi theo bọn họ giống lần trước, Thẩm Hạ Lan thậm chí đều chuẩn bị sẽ thất vọng, không ngờ Diệp Nghê Nghê vui vẻ hỏi: “Mẹ, ba nói chúng ta muốn ra ngoài chơi, mẹ định dẫn chúng con đi đâu chơi?”

Thẩm Hạ Lan bỗng sững người.



“Con muốn theo ba mẹ trở về sao?”

“Phải, lẽ nào mẹ không thích con sao?”

Diệp Nghê Nghê dẩu môi, đôi mắt to đó khẽ chớp chớp, mắt thấy nước mắt sắp rơi rồi thì đã dọa Thẩm Hạ Lan sợ..