Diệp Ân Tuấn nghĩ đến đây, trực tiếp bế ngang Thẩm Hạ Lan lên, nhanh chóng đến một phòng bệnh VIP, xoay chân đá cửa, còn khóa lại, sau đó ném Thẩm Hạ Lan lên giường.
Thẩm Hạ Lan bị hôn đến choáng váng, còn chưa kịp phản ứng, Diệp Ân Tuấn đã đè lên, nụ hôn dịu dàng lại không mất đi sự bá đạo lập tức làm tê liệt dây thần kinh của cô.
Cô lần nữa bị Diệp Ân Tuấn ăn.
Sau khi xong việc, Thẩm Hạ Lan mệt đến mức eo cực kỳ nhức mỏi.
Một tối làm hai lần, anh thật sự xem cơ thể của cô giống như trước đây sao?
Mệt mỏi khiến Thẩm Hạ Lan ngay cả sức tức giận Diệp Ân Tuấn cũng không có.
Cô dựa vào ngực của Diệp Ân Tuấn, nghe nhịp tim trầm ổn của anh, không khỏi mắng trong lòng.
Người đàn ông đáng hận này, lại dùng chiêu này di chuyển dòng suy nghĩ của cô.
Thật sự quá đáng hận rồi!
Nghĩ rồi, Thẩm Hạ Lan mệt quá mà ngủ thiếp đi.
Diệp Ân Tuấn nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, cả người tỏa ra sự thỏa mãn.
Rời khỏi?
Sao có thể chứ?
Kiếp này anh cũng sẽ không buông tay.
Mặc kệ trước kia là ai có lỗi với ai, sau này trong cuộc sống của anh bắt buộc phải có sự đồng hành của Thẩm Hạ Lan.
Lam Thần có thể bị Khương Hiểu bức ép, là chuyện của Lam Thần, Diệp Ân Tuấn anh không muốn dính dáng gì cả.
Có điều nghĩ tới bà Phương, sắc mặt của Diệp Ân Tuấn vẫn có hơi chút khó coi.
Lúc này, bà Phương chắc chắn đã biết tin Khương Hiểu đỡ đạn cho Lam Thần.
Sợ rằng bà ta lại muốn ra tay rồi.
Giấc ngủ này của Thẩm Hạ Lan xem như yên ổn.
Cho dù ngủ không ngon, sau hai lần lăn lộn của Diệp Ân Tuấn sợ rằng sấm sét đùng đùng cũng không thể khiến cô tỉnh dậy.
Lam Thần bởi vì hai ngày nay nghỉ ngơi quá ít, sau khi hôn mê Diệp Ân Tuấn cho người tiêm thuốc an thần cho anh ta, để ngủ thêm một lúc.
Tình trạng của Khương Hiểu bình thường, không có gì phải lo lắng.
Diệp Ân Tuấn cho người điều tới vài người để bảo vệ phòng bệnh của Khương Hiểu, sau đó mới quay lại phòng bệnh VIP vợ đang ngủ.
Đón tết cũng nhiều chuyện như vậy, anh cũng rất mệt có được không?
Ngày hôm sau khi mặt trời lên, Diệp Ân Tuấn tỉnh dậy trước tiên.
Anh chớp mắt một lúc mới nhớ ra đây là bệnh viện.
Đang yên đang lành nhà họ Diệp không ở, nhà họ Tiêu không ở, nhà họ Hoắc không ở, lại chạy đến bệnh viện lăn lộn một trận với vợ, thật không có ai như vậy mà.
Diệp Ân Tuấn nhẹ nhàng đứng dậy, đánh răng rửa mặt xong thì ra khỏi phòng bệnh.
Bây giờ bên ngoài có hơi lạnh, tuyết rơi đêm qua không lớn, chỉ kết một lớp băng mà thôi.
Diệp Ân Tuấn đi tới cửa hàng đồ ăn sáng gần đó mua đồ ăn sáng cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan là bị tiếng ồn đánh thức.
Giọng nói chói tai đó nghe có hơi giống bà Phương.
Thẩm Hạ Lan nhíu mày mở mắt ra, nhất thời có chút không biết mình đang ở đâu..