Cục Cưng Có Chiêu

Chương 179: Đây là chuyện gì vậy?




“Đây là chuyện gì vậy?”



Diệp Ân Tuấn nhìn báo cáo giám định trước mắt, giọng nói hơi áp lực.



Bác sĩ khẽ nói: “Ngài Diệp, ban đầu chúng tôi đúng là có làm nghiên cứu và kiểm tra tương thích với phần hiến xương tủy này, quả thật không phù hợp với yêu cầu của cô bé Nghê Nghê. Chúng tôi vốn không định cho ngài xem phần báo cáo này. Nếu vừa rồi ngài có thể liên hệ với đối phương, vậy tám chín phần các người là quan hệ người thân hoặc bạn bè, tôi lại tiện thể nói với ngài về chuyện này. Cơ thể quý bà đây có vấn đề, trong xương tủy của bà ấy có độc tố, cho dù có thành công tương thích, cũng không thể tiến hành lấy ra để phẫu thuật được. Mà trước mắt có thể thấy độc tố trong cơ thể của bà ấy đã được lắng động qua tháng ngày, rất nhiều năm rồi, tất cả đều tích lại trong xương tủy. Xem tình hình chắc là mấy năm nay không dùng tiếp độc tố, nếu không bà ấy đã sớm không còn sống.”



Tay Diệp Ân Tuấn run rẩy mạnh.



Từ trước tới nay, anh không biết có người sẽ gây bất lợi cho mẹ.



Trước đây mẹ vì tập đoàn, cả ngày làm lụng vất vả, một ngày cũng không gặp được mấy lần. Trong thời gian đó, sức khỏe của bà cụ Diệp thật sự không tốt lắm, bác sĩ đều nói do bà quá mức mệt nhọc, không ai để trong lòng, không ngờ lại vì trúng độc.



Mấy năm nay mẹ đi ra nước ngoài, ngược lại không nghe nói sức khỏe của mẹ có gì lạ, anh còn cho rằng mẹ buông bỏ mọi chuyện của tập đoàn, trong lòng không hề nghĩ tới chuyện gì khác, hóa ra không phải là vậy.



Tim Diệp Ân Tuấn có chút buốt giá.



Rốt cuộc là ai lại muốn đối phó với mẹ chứ?



“Bác sĩ, cơ thể của tôi không có vấn đề gì à?”



Diệp Ân Tuấn hết sức nghiêm túc nhìn về phía bác sĩ.



Bác sĩ lắc đầu nói: “Không, cơ thể ngài rất khỏe mạnh, hoàn toàn không có vấn đề gì. Nhưng gần đây tim phổi có chút không tốt, ngài phải chú ý đấy.”



Trong lòng Diệp Ân Tuấn nghĩ thầm.



Cơ thể anh không có vấn đề, nhưng cơ thể bà cụ Diệp lại xuất hiện vấn đề, hơn nữa ngay cả Thẩm Hạ Lan cũng xảy ra chuyện ở nhà họ Diệp. Lẽ nào đối phương đối xử tốt với anh, không đành lòng làm hại anh?



Ai sẽ làm như vậy chứ?



Thím Trương à?



Trong đầu Diệp Ân Tuấn xuất hiện đầu tiên chính là bóng dáng của thím Trương.



Sẽ là bà ấy sao?



Nhiều năm như vậy, bà cụ Diệp vẫn đối xử rất tốt với thím ấy, sao thím ấy có thể xuống tay với Bà cụ Diệp chứ?



“Bác sĩ, tình trạng cơ thể mẹ tôi rốt cuộc thế nào?”



“Mẹ ngài? Ngài nói người này là mẹ ngài sao?”



Bác sĩ vô cùng kinh ngạc.



Diệp Ân Tuấn thấy mình đã nói ra, khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy, bà ấy là mẹ tôi, bà nội của đứa bé. Tôi vẫn hy vọng bác sĩ có thể nói cho tôi biết chuyện này.”



“Cái này thì tôi không quá chắc chắn, nhưng cần phải làm kiểm tra sức khỏe toàn diện mới có thể nói được. Như vậy đi, nếu có điều kiện, vẫn hy vọng bà cụ tới bệnh viện làm kiểm tra toàn diện.”



Lời của bác sĩ nói làm Diệp Ân Tuấn hiểu rõ.



“Tôi biết rồi, tôi sẽ thông báo cho bà ấy qua.”



Tâm trạng Diệp Ân Tuấn rất nặng nề.



Bệnh tình của Nghê Nghê còn chưa giải quyết xong, mẹ lại xuất hiện tình trạng như vậy. Nghĩ tới Diệp Tranh cũng suýt nữa nữa gặp họa, may là được Thẩm Hạ Lan phát hiện đúng lúc, toàn thân Diệp Ân Tuấn lại toát mồ hôi lạnh.



Rõ ràng là mái nhà chắn gió ấm áp, sao lại xảy ra chuyện như vậy?



Nghĩ đến những điều này, Diệp Ân Tuấn híp mắt lại.



Sẽ là thím Trương sao?



Bây giờ anh hận không thể nhanh chóng về nước, đích thân hỏi thử thím Trương rốt cuộc là chuyện gì.



Nhưng anh không thể.



Khi Diệp Ân Tuấn quay lại phòng bệnh, Diệp Tranh và Thẩm Nghê Nghê vẫn đang nghỉ ngơi. Anh nhìn tên ký trên thư đồng ý hiến tụy và báo cáo xét nghiệm của bác sĩ, tâm trạng đặc biệt nặng nề.



Gần đây càng lúc càng nhiều chuyện xảy ra giống như lọt vào trong sương mù, làm người ta không tìm ra được manh mối, nhưng Diệp Ân Tuấn biết anh sẽ phải tìm một chuyện để làm trước.



Chuyện quan quan trọng nhất hiện nay là Thẩm Hạ Lan.



Tin tức do Tống Đình truyền về làm Diệp Ân Tuấn hơi chấn động.



Trong buổi bán đấu giá, mặc dù Đường Trình Siêu không đi qua Thiên Đường Sa đọa, nhưng trong tài khoản lại có ba trăm tỷ được chuyển đi. Mà dựa theo Tống Đình điều tra, ngày đó bên Thiên Đường Sa đọa có một người phụ nữ bán đấu giá được ba trăm tỷ. Có người nói người đó vô cùng xinh đẹp.



Diệp Ân Tuấn lại híp mắt lại.



Sẽ là Thẩm Hạ Lan sao?



Anh ít nhiều có chút kích động, bảo Tống Đình tiếp tục lần theo. Bản thân anh đã đưa ra quyết định, tính vào buổi tối sẽ thăm dò dinh thự nhà họ Đường.



Cũng không lâu lắm, bác sĩ đã đưa ra báo cáo xét nghiệm cụ thể.



Lúc Diệp Ân Tuấn nhìn thấy nhóm máu của bà cụ Diệp trên đó, anh lại thoáng ngẩn người.



“Máu RH dương tính à?”



Anh nhìn bác sĩ với vẻ không tin nổi.



Bác sĩ có phần không hiểu.



“Sao vậy? Ngài Diệp?”



Trong lòng Diệp Ân Tuấn thoáng chấn động, lại bình tĩnh hỏi: “Bác sĩ, người có nhóm máu RH dương tính và máu RH âm tính có thể sinh con được sao?”



“Cái này thì tuyệt đối không thể!”



Bác sĩ bỗng nhiên nhớ tới Diệp Ân Tuấn và Thẩm Nghê Nghê là máu RH âm tính.



Nhưng nếu báo cáo này là của bà cụ Diệp, vậy nhóm máu của bà cụ Diệp là RH dương tính, tuyệt đối không thể sinh con được!



Vậy rốt cuộc có chuyện gì?



Hay là xảy ra vấn đề ở đâu?



Diệp Ân Tuấn chấn động, đồng thời bác sĩ cũng buồn bực.




“Có thể sinh con bằng phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm không?”



Diệp Ân Tuấn lại hỏi một câu.



Bác sĩ lắc đầu nói: “Hai loại nhóm máu này căn bản không hợp nhau, hơn nữa trên thế giới hai nhóm máu này rất ít ỏi, cho dù miễn cưỡng mang thai cũng sẽ không giữ được. Cái thai được khoảng ba mươi, bốn mươi ngày sẽ bị sinh non, trừ khi có kỳ tích xảy ra mới sinh ra được một đứa trẻ khỏe mạnh.”



Trong lòng Diệp Ân Tuấn vô cùng chấn động, nhưng không hỏi thêm gì nữa.



Bây giờ anh đã hoàn toàn không hiểu nổi chuyện này rốt cuộc là sao nữa.



Chờ tới khi anh quay lại phòng bệnh, phát hiện trong phòng bệnh có thêm một người.



“Bà nội, bà thật sự là bà nội của cháu sao?”



Thẩm Nghê Nghê nghiêng đầu nhìn bà cụ Diệp trước mắt, đầy vẻ tò mò. Mà Diệp Tranh ở bên cạnh cũng khẽ nhíu mày, dáng vẻ cảnh giác nhìn bà cụ Diệp.



Diệp Ân Tuấn kinh ngạc đến ngây người.



“Mẹ? Sao mẹ lại tới đây?”



Trước đó không lâu anh còn nói chuyện điện thoại với bà cụ Diệp, không ngờ bà cụ Diệp lại đột nhiên xuất hiện ở trong phòng bệnh của Thẩm Nghê Nghê. Điều này làm Diệp Ân Tuấn rất kinh ngạc.



“Daddy, bà cụ đây nói với con, bà là bà nội của con, đồng thời còn tặng quà cho con nữa. búp bê Barbie rất đẹp đấy.”



Thẩm Nghê Nghê vui vẻ nói.



Diệp Ân Tuấn vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng, vừa cười vừa nói: “Đúng, bà là bà nội của các con, vừa từ nước ngoài về, tự mình đến để ở bên cạnh Nghê Nghê lúc mổ đấy.”



“Thật vậy ạ? Cảm ơn bà nội!”



Giọng nói mềm mỏng của Thẩm Nghê Nghê làm bà cụ Diệp đặc biệt yêu thích.



“Bé ngoan, cháu sẽ không sao đâu. Bà nội sẽ ở đây với cháu.”



Bà cụ Diệp thật sự thích Thẩm Nghê Nghê. Bà hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Diệp Ân Tuấn. Sau khi Diệp Tranh biết được bà là bà nội của mình, cũng tỏ ra nhiệt tình với bà cụ.




Trong lúc nhất thời, cả phòng bệnh tràn ngập bầu không khí ấm áp.



Diệp Ân Tuấn lén lút lùi ra ngoài, lại tìm được bác sĩ.



“Bác sĩ, tôi muốn hỏi một chút, hai loại nhóm máu này thật sự không có cách nào sinh con với nhau sao?”



“Phải nói thế nào về chuyện này nhỉ? Trên y học không có chuyện gì là tuyệt đối, có lẽ thật sự có kỳ tích, nhưng kỳ tích như vậy bình thường rất ít. Tôi tìm đọc một vài ca bệnh trước đây, cũng có người thành công mang thai, đồng thời mang thai đến khi sinh ra đứa trẻ, nhưng không có trường hợp nào đứa trẻ sinh ra có thể sống tiếp được. Cho dù trải qua trăm cay nghìn đắng sinh ra đứa trẻ, nhưng sau một giờ đứa trẻ cũng sẽ xuất hiện chứng dong huyết. Đây là bệnh không thể chữa trị, lại không giống với chứng dong huyết bình thường. Bản thân hai loại nhóm máu này đã tương khắc rồi.”



Nghe bác sĩ nói vậy, trong lòng Diệp Ân Tuấn hoàn toàn trầm xuống.



Nếu ba mẹ không thể sinh ra một đứa trẻ hoàn toàn khỏe mạnh, vậy anh và Nam Phương lại là chuyện gì?



Trong lòng Diệp Ân Tuấn hoàn toàn bối rối.



Anh không nhịn được, đứng trên hành lang châm một điếu thuốc, rất muốn dùng Nicotin để ép xuống chấn động trong lòng mình.



Anh không phải là đứa trẻ nhà họ Diệp?



Hay bà cụ Diệp không phải là mẹ ruột của anh?



Hai loại suy đoán này, bất kể là loại nào đều khiến Diệp Ân Tuấn không thể chấp nhận được.



Không!



Sẽ không đâu!



Cho dù ấn tượng của anh về ba không nhiều, nhưng trong trí nhớ của anh, ba mẹ là một đôi vợ chồng ân ái nhất trên thế giới này.



Nếu trước đây không phải anh và Nam Phương còn nhỏ, vào đêm ba qua đời, mẹ suýt nữa đã chết vì tình.



Tình cảm như vậy làm sao có thể có bên nào ngoại tình được?



Diệp Ân Tuấn rít mạnh một hơi thuốc, toàn thân nặng nề không sao tả xiết.



Không biết bà cụ Diệp đã đi tới phía sau anh từ lúc nào, cướp điếu thuốc của anh rồi dụi tắt.



“Ở đây là bệnh viện đấy. Đừng nói Nghê Nghê chịu không nổi, với sức khỏe của con cũng không thể hít nhiều khói thuốc được. Con lớn như vậy, sao vẫn cần người trông như đứa trẻ vậy?”



Trong giọng điệu trách mắng của bà cụ Diệp có phần yêu thương nói không nên lời.



Lúc này, nếu nói bà không phải là mẹ anh, dù thế nào Diệp Ân Tuấn cũng sẽ không tin.



“Mẹ, năm đó mẹ mang thai con và Nam Phương, có phải rất vất vả không?”



Diệp Ân Tuấn đột nhiên hỏi, sau khi hỏi xong lại có chút hối hận.



Anh đang làm gì vậy?



Bà cụ Diệp rõ ràng cũng thoáng ngẩn người, không ngờ Diệp Ân Tuấn sẽ hỏi vấn đề này. Nhưng bà lại vừa cười vừa nói: “Đúng vậy, trước đây khi mang thai các con, mẹ quả thật cảm giác đó chính là lúc thế giới diệt vong. Sức khỏe của mẹ vẫn luôn không tốt, lấy ba con bao năm cũng chưa từng mang thai. Ba mẹ đã đi khám rất nhiều bác sĩ, bọn họ đều nói ba mẹ có bệnh, duyên không tới. Sau đó cuối cùng có thai, ba con vui mừng chẳng khác nào đứa trẻ. Đến nay, mẹ vẫn còn có thể nhớ được dáng vẻ của ông ấy lúc đó.”



Nói tới đây, trên mặt Bà cụ Diệp hơi hoài niệm và sầu não, làm trong lòng Diệp Ân Tuấn càng khó chịu hơn.



“Thôi quên đi, mẹ, không nói những chuyện này nữa.”



“Sợ cái gì chứ? Đã qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên mẹ con mình tâm sự về chuyện này, mẹ rất vui đấy. Con không biết đâu, trước đây khi mang thai, mẹ lúc nào cũng khó chịu, bụng luôn âm ỉ đau. Ban đầu vì giữ thai, ba tháng đầu đều không dám xuống giường. Sau đó để thai ổn định vị trí, bụng thế nào cũng không to lên, mẹ thậm chí gầy mất mấy cân, cứ sợ sinh ra đứa trẻ không khỏe mạnh. Không ngờ thế mà lại sinh ra đôi song sinh các con. Là ông trời chiếu cố mẹ đấy. Năm đó, mẹ thật sự sợ các con không sống nổi. Dù sao, khi mẹ mang thai khổ cực như vậy, các người nhỏ như vậy, hơn nữa khi siêu âm B, bác sĩ nói chỉ có một cái thai, nhưng không nghĩ đến lại sinh ra được cặp song sinh. Bác sĩ nói có thể là hai anh em các con tình cảm quá tốt, ôm cùng một chỗ nên không nhìn thấy rõ. Bất kể nói thế nào, có thể sinh ra các con, mẹ thật sự thấy đủ rồi.”



Bà cụ Diệp nói tới chuyện lúc trước, đầy vẻ hiền từ, lại giống như một tia sáng ấm áp chiếu vào trong trái tim Diệp Ân Tuấn, làm anh thấy cảm động, đồng thời cũng thấy ấm áp.



“Mẹ, sau này mẹ ở với con đi, con sẽ cố gắng hiếu thảo với mẹ.”



“Được!”



Bà cụ Diệp cười vui vẻ nói: “Mẹ muốn đi mua đồ ngon cho Nghê Nghê đây.”



Bà cụ nói xong thì xoay người rời khỏi phòng bệnh.



Diệp Ân Tuấn nhìn theo bóng lưng của bà cụ và trầm tư rất lâu.



Máu RH dương tính và RH âm tính sinh ra được đứa trẻ thật sự không thể sống được sao? Vậy anh và Nam Phương rốt cuộc là sao?