Nếu không phải vì sự chênh lệch múi giờ, có lẽ hai anh em cũng sẽ không đi đến mức rạn nứt cuối cùng.
Diệp Ân Tuấn cũng có hơi buồn bực.
Tình cảm của ba vợ và mẹ vợ thật sự là trắc trở.
“Bởi vì như vậy, ba vợ nghe người trong nhà đi tòng quân sao?”
Hoắc Chấn Đình gật đầu nói: “Lúc đó ba ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, chỉ trở về một lúc tối lại đi, thấy anh cả anh hai vì một người phụ nữ mà gây nhau thành như vậy thì lập tức nổi giận, hơn nữa ra lệnh cho hai người con trai không ai được dây dưa đến người phụ nữ này nữa, nếu như không nghe lời thì đuổi ra khỏi nhà Hoắc.
Lúc đó anh hai rất cố chấp và giận dữ, trực tiếp nói rời khỏi nhà họ Hoắc là rời khỏi nhà họ Hoắc, cả đời này anh ấy cũng sẽ không từ bỏ người phụ nữ mình yêu, lúc đó đã khiến ba chú tức muốn chết.”
“Ngày hôm sau ba về đội đi chấp hành nhiệm vụ.
Mà anh cả bắt đầu tránh né Tiêu Ái, trong lòng anh ấy cũng hoang mang, rất buồn bã, anh ấy không nỡ từ bỏ Tiêu Ái, nhưng lại cho rằng giữa Tiêu Ái và anh hai đã bên nhau rồi, mình không nên xen vào nữa, cho nên lúc đó anh cả nói với mẹ muốn đi tòng quân.
Mẹ biết tâm tư của anh cả, cũng không nói gì, đưa bản báo danh của anh cả, lại không ngờ ba hy sinh.”
“Bởi vì sự hy sinh của ba, anh cả là con trai của liệt sĩ được miễn rất nhiều sát hạch, trực tiếp đi tòng quân nhập ngũ.
Anh cả lúc đó cảm thấy đã như vậy rồi thì không cần phải nói rõ với Tiêu Ái nữa.
Có vài chuyện mọi người tránh không nói, anh ấy chủ động rút khỏi, thành toàn cho anh hai và Tiêu Ái, anh ấy cho rằng anh hai và Tiêu Ái đều sẽ hiểu, nhưng không ngờ sự đời trêu ngươi, tất cả mọi chuyện này Tiêu Ái cũng vậy, anh hai cũng thế căn bản không biết còn có sự tồn tại của Tiêu Nguyệt.”
Nói đến đây, Hoắc Chấn Đình xuýt xoa không thôi.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng hỏi: “Chú út, chú từ rất lâu đã biết sự tồn tại của Tiêu Nguyệt rồi sao?”
“Chú hôm nay mới biết.”
Lời của Hoắc Chấn Đình khiến Diệp Ân Tuấn sững người.
“Tiêu Nguyệt đến tìm chú chính là để nói chuyện này sao?”
“Ừ.”
Hoắc Chấn Đình gật đầu.
“Cách nhiều năm như vậy, Tiêu Nguyệt tại sao muốn đến nói chuyện này?”
Diệp Ân Tuấn nói trúng chỗ ngứa, Hoắc Chấn Đình lại có hơi tránh né.
“Có lẽ là muốn quay lại nhà họ Tiêu, bà ta nói bà ta nợ chị dâu cả Tiêu Ái một kiếp, không nói ra trong lòng khó yên.”
“Đã qua đi nhiều năm như vậy, hơn 20 năm rồi nhỉ? Bây giờ mới quay về nói nợ mẹ vợ một đời? Bây giờ mới thấy trong lòng khó yên? Chú út, là IQ của chú bị đứt đoạn rồi sao? Hay là cảm thấy Diệp Ân Tuấn cháu là kẻ ngốc? Cái cớ cùi bắp như này, chú tin sao? Hay là cảm thấy cháu sẽ tin?”
Lời của Diệp Ân Tuấn rất sắc bén.
Hoắc Chấn Đình lại quay đầu đi, thấp giọng nói: “Mặc kệ cháu có tin hay không, chuyện này chính là như vậy.”
“Vậy chú tại sao cản Hạ Lan không cho cô ấy đến nước T? Bởi vì chú hai Hoắc còn sống sao? Chú ấy ở nước T?”
Diệp Ân Tuấn vừa dứt lời, mắt của Hoắc Chấn Đình mở to, nhìn Diệp Ân Tuấn nói: “Cháu nói linh tinh cái gì?”
“Là nói linh tinh sao? Chú út, nếu không phải liên quan đến chuyện của nhà họ Hoắc, chú sẽ kinh hồn bất định như vậy sao? Nếu không phải vì chú hai còn sống, chú sẽ ngăn cản Hạ Lan đến nước T sao? Hay là nói Tiêu Nguyệt đến đây, chính là vì kêu chú thuyết phục Hạ Lan đến nước T? Đây là ý của Tiêu Nguyệt hay là ý của chú hai? Chú hai bây giờ ở nước T có thân phận gì? Chắc thân phận không thấp nhỉ? Nếu không khi bà nội mất, tại sao cũng không thấy chú hai quay về?”.