Anh đột nhiên nghĩ tới, anh cả nhà họ Hoắc là ba của Hạ Lan, Hoắc Chấn Hiên là chú ba, Hoắc Chấn Đình là chú út, hình như trước giờ chưa từng nghe chuyện của chú hai Hoắc ở nhà họ Hoắc, thậm chí ngay cả người và tên cũng không có.
“Người này đã bị gạch tên ra khỏi nhà chúng ta từ rất lâu rồi, lâu đến mức bọn chú cũng sắp không nhớ được anh ấy, thậm chí chú luôn cho rằng trong nhà chỉ có ba anh em bọn chú.”
Hoắc Chấn Đình cười khổ, hút sâu một hơi, lại bị sặc, sau đó ho liên tục.
Diệp Ân Tuấn từ bên cạnh rót một ly nước đưa cho anh ta.
Hoắc Chấn Đình uống một ngụm nước, đè nén cơn ho, sau đó nhìn những bức tranh trong phòng nói: “Thật ra anh hai và anh cả giống nhau, thích vẽ tranh, thích du lịch và nhiếp ảnh, anh ấy thậm chí càng thích tự do, hơn nữa anh cả và anh hai là anh em song sinh.”
Lời này khiến Diệp Ân Tuấn hơi sững người.
Song sinh?
Điều này chưa từng nghĩ tới.
Hoắc Chấn Đình nhìn sự kinh ngạc của Diệp Ân Tuấn, cười nói: “Nói từ di truyền học, Hạ Lan có thể sinh ra một cặp phong phụng, tất cả mọi người đều cho rằng là do gen của nhà họ Diệp các cháu, nhưng ai cũng không biết, nhà họ Hoắc bọn chú cũng có gen song sinh.
Chỉ có điều xác suất song sinh của nhà họ Hoắc không lớn, cho nên mới không có bao nhiêu người biết.”
Diệp Ân Tuấn không có chen lời.
Chuyện này quả thật có hơi bất ngờ, có điều lại không khó chấp nhận.
Quả thật, nếu như trong gia tộc của Thẩm Hạ Lan không có gen di truyền song sinh, cho dù phía anh có gen di truyền, Thẩm Hạ Lan cũng không nhất định sẽ sinh hạ cặp song sinh.
Anh không khỏi nghĩ đến đứa trẻ Thẩm Hạ Lan bị sảy đó.
Đó hình như là thai một.
Cho nên nói cho dù có gen di truyền song sinh, cũng không thấy mỗi một thai cũng sẽ là song sinh.
Diệp Ân Tuấn không nói chuyện, Hoắc Chấn Đình nói tiếp: “Anh cả và anh hai là song sinh, điều này vào lúc đó thật sự khiến ba mẹ chú rất vui mừng, con người của ba chú luôn thích sống ở quân khu, thậm chí cảm thấy sinh con trai thì nên bồi dưỡng từ nhỏ thành quân nhân, cho nên biết có hai đứa con trai, ba chú cực kỳ vui mừng.
Ông ấy đích thân bồi dưỡng hai cậu con trai, anh cả trầm ổn, nghe lời, anh hai lại phản nghịch, nghịch ngợm, trước giờ đều luôn khinh thường sự huấn luyện của ba.”
“Mẹ chú cảm thấy hai cậu con trai một đứa kế thừa sự nghiệp của ba là được, anh cả ổn trọng, lại nghe lời, ba kỳ vọng rất cao vào anh ấy, còn anh hai, mẹ chú cảm thấy anh hai vui vẻ là được, không bắt anh ấy làm chuyện anh ấy không thích.”
Trên mặt của Hoắc Chấn Đình vụt qua một tia buồn bã.
Diệp Ân Tuấn dập tắt điếu thuốc đã sắp cháy hết đi.
Anh nhìn Hoắc Chấn Đình, hỏi: “Số tranh trong này lẽ nào không phải là tranh ba vợ cháu vẽ? Là chú hai vẽ sao?”
Hoắc Chấn Đình hơi sững người, không ngờ Diệp Ân Tuấn lại hỏi như vậy, có điều lại lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải, anh cả không phải là tiểu nhân bỉ ổi sẽ tranh thành quả lao động của người khác.
Số tranh phong cảnh này là anh cả vẽ, mà tranh nhân vật là anh hai vẽ.”
Lời này khiến Diệp Ân Tuấn hơi sững người.
Anh hình như từng nghe Thẩm Hạ Lan nói, Hoắc Chấn Phong chủ yếu vẽ tranh phong cảnh, rất ít vẽ tranh nhân vật, tranh nhân vật từng vẽ duy nhất chính là mẹ vợ Tiêu Ái.
Lời bây giờ của Hoắc Chấn Đình khiến Diệp Ân Tuấn có hơi ngạc nhiên.
“Tranh nhân vật chỉ vẽ có một người.”.