“Chú út, chú có chuyện giấu cháu!”
Lời này của Thẩm Hạ Lan là câu khẳng định, không có ý hỏi, sắc mặt cũng có hơi trầm thấp, ánh mắt vụt qua một tia tổn thương.
Hoắc Chấn Đình lúc này mới cảm giác được Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan là có chuẩn bị mới đến, thậm chí rất có khả năng là sớm đã biết cái gì đó.
Anh ta thở dài một tiếng rồi nói: “Hạ Lan, có vài chuyện chú út không muốn cháu biết.”
“Nhưng cháu đã ở bên trong rồi.”
“Vậy thì rút ra.
Cho dù là nhà họ Hoắc có mất hết tất cả, cũng phải lôi cháu ra.
Kiếp này của cháu nên vui vẻ trải qua những ngày tháng cùng với người mình thích, những chuyện linh tinh đó tự nhiên có nhà họ Hoắc và nhà họ Tiêu giải quyết.
Nghe lời, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, hãy sống tốt với Ân Tuấn và bọn trẻ là được rồi.”
Lời của Hoắc Chấn Đình khiến Diệp Ân Tuấn thở dài.
“Chú út, có khi suy nghĩ của con người là tốt đẹp, nhưng chú thật sự cảm thấy Hạ Lan có thể rút ra sao?
Từ khi Hạ Lan gả cho cháu, có chuyện nào là bản thân cô ấy bằng lòng tham gia chứ? Có chuyện nào là cô ấy muốn chủ động trêu chọc chứ? Tránh né không phải là cách, chú út, cô ấy có quyền được biết, ít nhất biết rồi chúng ta sẽ có phòng bị, tóm lại vẫn hơn là không biết cái gì, bị người khác tính kế lợi dụng, chú nói xem?”
Lời của Diệp Ân Tuấn thật ra nói rất có lý, nhưng lần này Hoắc Chấn Đình lại không có dao động.
Anh ta nhìn Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, nhắm mắt lại, lộ vẻ rất mệt mỏi.
“Hai đứa đừng nói nữa, chú mệt rồi, nếu như muốn ở lại thì bảo quản gia chuẩn bị phòng cho hai đứa, nếu như muốn trở về thì về cho sớm.”
“Chú út!”
Thẩm Hạ Lan làm sao cũng không ngờ Hoắc Chấn Đình lại có thái độ này.
Diệp Ân Tuấn cản cô lại.
Anh nhìn Hoắc Chấn Đình, từ trong ánh mắt mệt mỏi của anh ta thì nhìn ra sự kiên định cố chấp.
Hoắc Chấn Đình là thật sự không định nói rồi.
“Chúng cháu tối nay ở đây.”
“Được.”
Hoắc Chấn Đình gật đầu, bèn dặn dò quản gia đi thu xếp phòng, sau đó mệt mỏi nói: “Chú mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi trước, hai đứa cứ tự nhiên.”
“Chú út.”
Thẩm Hạ Lan còn muốn nói cái gì, nhưng Hoắc Chấn Đình lại xua tay, đẩy xe lăn đi vào phòng của mình.
Mắt của Diệp Ân Tuấn vụt qua một tia trầm tư.
Rốt cuộc chuyện gì đã khiến Hoắc Chấn Đình kiên định không nói như vậy?
Thẩm Hạ Lan có hơi khẩn trương.
“Ân Tuấn, lẽ nào cứ để chú ấy không thèm để ý chúng ta như vậy sao?”
“Chú ấy nếu như không muốn nói thì em có dùng cái gì cũng không cạy được miệng của chú ấy.
Em phải biết, chú ấy cũng từng là quân nhân, từng qua huấn luyện đặc biệt.
Miệng của chú ấy rất chặt.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan rất buồn bực.
“Tiêu Nguyệt, rốt cuộc tìm chú út làm cái gì? Lại nói cái gì? Tại sao chú út lại như vậy?”
Một chuỗi câu hỏi vang vọng ở trong đầu của Thẩm Hạ Lan..