Diệp Ân Tuấn đưa người đàn ông rời đi.
Đường Trình Siêu vội vàng lây tiền ra hỏi người bên cạnh: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Có người nhìn thấy tiền, kể chuyện vừa nãy cho Đường Trình Siêu.
Nghe nói không phải vì Thẩm Hạ Lan, Đường Trình Siêu không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Minh Triết chết thật rồi sao?
Đường Trình Siêu hơi đau lòng.
Dù gì mình cũng nhìn đứa nhỏ lớn lên, làm ba nuôi của cậu bé suốt bốn năm, nhưng so với Thẩm Hạ Lan, Đường Trình Siệu quyết định bỏ qua nỗi đau nơi đáy tim, cười giả vờ như không biết gì mà rời đi.
Anh ta chỉ cần Thẩm Minh Triết.
Có lẽ Thẩm Minh Triết chết rồi, Thẩm Hạ Lan sẽ hoàn toàn thuộc về anh ta.
Sở dĩ Thẩm Hạ Lan quay lại, không phải vì muốn cho bọn trẻ một người ba ruột sao?
Bây giờ Nghê Nghê được Diệp Ân Tuấn hiến thận, rất có thể trong tương lai sẽ thuận buồm xuôi gió. Hoặc nếu phẫu thuật không thành công, thì Nghê Nghê sẽ không còn nữa.
Chỉ cần Thẩm Minh Triết không còn, Thẩm Nghê Nghê cũng không còn, Thẩm Hạ Lan còn có lí do gì để ở bên Diệp Ân Tuấn đây?
Nghĩ như vậy, Đường Trình Siêu cố hết sức vứt bỏ đi lương tâm của mình, anh ta đặt phòng riêng lúc đầu, dằn vặt đợi đến khi trời sáng, chờ phiên đấu giá.
Diệp Ân Tuấn bị đưa đi cũng tốt, chỉ cần anh không ở đây, và chỉ cần anh bỏ lại Thẩm Hạ Lan, vậy sau này mọi thứ về Thẩm Hạ Lan sẽ không liên quan gì đến anh.
Đường Trình Siêu vẫn có chút không yên lòng, cả đêm liên tục đi ra ngoài kiểm tra, thấy Diệp Ân Tuấn vẫn chưa trở lại, trong lòng mới hơi yên tâm.
Diệp Ấn Tuấn đi theo người đàn ông kia ra khỏi Thiên Đường Sa Ngã, người đàn ông dẫn anh ta đi vào một con hẻm nhỏ, thoạt nhìn có chút không lành.
Anh cũng không bận tâm, tuy rằng ở Mỹ, nhưng thân thủ của anh cũng không phải dạng vừa.
Quả nhiên, phía sâu trong con hẻm có bốn, năm người đàn ông đang đợi sẵn, có vẻ như đã hẹn trước.
Người đàn ông lạnh giọng nói: “Nhóc con, tốt hơn hết là thả tao đi, lấy hết các món đồ có giá trị ra, bằng không anh em bọn tao sẽ cho mày biết mùi lợi hại đấy!”
Diệp Ân Tuấn hừ lạnh nói: “Đồng hương của mày đâu?”
“Kia, chính là người mặc đồ màu đen, có điều cả đời này mày cũng không có cơ hội hỏi rồi.”
Nói xong, người đàn ông đá một phát vào Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn không quan tâm việc anh ta khoa tau múa chân, bẻ gãy tay anh ta.
“A! Bọn mày còn đứng ngơ ra đó làm gì? Mau lên đi!”
Người đàn ông gào thét như heo bị chọc tiết, rất rõ ràng trong màn đêm, nhưng đây là khu ổ chuột, ở đây không ai quan tâm đến sống chết của ai, cho nên Diệp Ân Tuấn cũng không cần phải nể nang.
Những người này có mang theo dao bên người, vừa nhìn đã biết là kẻ phạm tội.
Diệp Ân Tuấn dùng dao sắc chém loạn, nhanh chóng dẹp mấy người đàn ông đó, từng người một nằm trên mặt đất lầm bầm.
Theo những gì người đàn ông nói, Diệp Ân Tuấn đến trước mặt người đàn ông mặc đồ đen, dí con dao găm thẳng vào mặt anh ta.
“Tao muốn biết tình hình của cậu chủ nhà họ Diệp.”
“Tôi, tôi không biết.”
Người mặc đồ đen sợ run lên, giọng nói đã lạc đi.
“Đồng hương của mày nói rằng tối nay mày đã nhìn thấy một người ném một xác chết giống như một đứa trẻ xuống biển, là ở cảng nào? Nơi nào? Ai đã ném nó? Mày có nhìn rõ không?”
Diệp Ân Tuấn cũng không vòng vo, hỏi câu hỏi mà mình muốn.
Người mặc đồ đen nghe xong, sắc mặt tái nhợt vì sợ.
“Đại ca, anh trai, cái gì tôi cũng không biết, tôi chỉ là vô tình nhìn thấy, tôi chưa nói cho ai biết, thật đấy!”
“Nói mau!”
Diệp Ân Tuấn khi nghe anh ta nói biết anh ta chắc chắn đã nhìn thấy gì đó, trong lòng anh có chút kích động.
Sẽ tìm được Thẩm Minh Triết chứ?
Dưới sự đe dọa của cái chết, người đàn ông mặc đồ đen vội vàng nói ra.
“Đó là băng đảng Bóng Tối, là người của bọn họ đã ném đứa trẻ xuống. Tôi tận mắt chứng kiến, đứa trẻ mặc chiếc áo sơ mi trắng, loang lổ vết máu, hơn nữa trông có vẻ chừng bốn năm tuổi, khi đó nó đã ngất đi rồi. ”
Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy nơi nào đó trong tim của mình bị giáng môt đòn nặng nề.
Ngày đó Thẩm Minh Triết chính là mặc bộ đồ đó, hơn nữa tuổi cũng tương đồng.
Diệp Ân Tuấn căm hận hỏi: “Cảng nào?”
“Ba, cảng số ba!”
Người đàn ông mặc đồ đen sợ hãi trước sát khí của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn buông anh ta ra, gọi điện thoại cho Tống Đình.
“Mọi người trong tổ chức ra bến cảng số 3 trục vớt thi thể, tôi muốn biết ở đó có …Minh Triết…”
Hai từ “thi thể” phía sau, Diệp Ân Tuấn chung quy không thể nào nói ra.
Anh cảm thấy tim mình bị vỡ nát rồi.
Không!
Sẽ không!
Sẽ không phải là Thẩm Minh Triết!
Cậu bé còn nhỏ như vậy!
Còn chưa được gọi một tiếng ba!
Nếu Thẩm Hạ Lan biết rằng con trai mình xảy ra chuyện, một người cha như anh lại không bảo vệ được con trai của bọn họ, anh có mặt mũi nào để gặp lại Thẩm Hạ Lan đây?
Khi Tống Đình nghe Diệp Ân Tuấn nói điều này, biết rằng Diệp Ân Tuấn chắc chắn đã biết tin tức gì rồi, mặc dù trong lòng anh ta rất sốc nhưng vẫn đích thân đưa người đi.
Diệp Ân Tuấn đứng trên đường phố nước Mỹ, sự im lặng bao trùm, cô đơn đến đáng sợ.
Những người bị đánh nằm dưới đất cuối cùng cũng nhận ra rằng người trước mặt họ có thể là người mà họ không đủ khả năng đụng vào, từng người đều sợ hãi vội vàng cầu xin tha thứ.
“Đại ca, bỏ qua cho chúng tôi đi, chúng tôi không biết cái gì hết, thật đó, chúng tôi chỉ là muốn kiếm miếng ăn thôi.”
“Tôi có thể bỏ qua cho các anh, nhưng nếu có tin tức gì lớn ở trong nước, mong các anh hãy cho tôi biết, yên tâm, tôi sẽ không để các anh làm không công. Chỉ cần là tin tức tôi cần, tôi sẽ trả tiền cho các anh.”
Diệp Ân Tuấn vốn không định làm khó bọn họ.
Việc có thể dùng tiền giải quyết, anh luôn không để tâm.
Mấy người sau khi nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, gật đầu.
Diệp Ân Tuấn để lại cho họ số điện thoại của mình sau đó một mình bước ra khỏi con hẻm.
Con hẻm không sâu, đây là khu ổ chuột, có đủ màu da loại người, Diệp Ân Tuấn không quan tâm đến sự sống chết của những người đó, một mình đi trên đường, trong đầu không ngừng nghĩ về cảnh tượng mà người đàn ông mặc đồ đen vừa nói.
Là Minh Triết sao?
Có phải không?
Anh thấp thỏm, bất an, nếu không phải vì Nghê Nghê vẫn còn ở đây, thì có lẽ lúc này anh đã bay về rồi.
Cảm giác lo lắng dường như một con rắn độc quấn lấy trái tim anh.
Tống Đình phái người đi vớt xác, hành động lớn như vậy tự nhiên sẽ kinh động đến Hoắc Chấn Đình và Tống Dật Hiên, hai người bọn họ nhanh chóng chạy tới, nghe nói là ý của Diệp Ân Tuấn, lần lượt tham gia trục vớt.
Ngay sau đó, rất nhiều thứ đã được trục vớt từ Cảng 3, một số là xác chết, một số là những thứ khác, thuận tiện có liên quan đến vài vụ án.
Người của cục cảnh sát bắt đầu bận rộn.
Tống Đình nhìn từng thi thể được trục vớt trước mặt, không có bóng dáng của Thẩm Minh Triết, không khỏi thở phào.
“Còn không?”
“Hết rồi, chỉ có nhiêu đây!”
Nhân viên trục vớt mệt muốn chết, nhưng vì tiền thì chỉ có thể tận chức tận trách.
Vẻ mặt của Hoắc Chấn Đình và Tống Dật Hiên cũng nhẹ nhõm hơn.
Không có nhóc con Thẩm Minh Triết cũng là một điều tốt, không nhìn thấy thi thể thì có nghĩa là cậu bé vẫn còn sống, đúng không?
Tống Đình sau khi xác định không có thi thể của Thẩm Minh Triết mới gọi điện cho Diệp Ân Tuấn.
“Diệp tổng, không có thi thể của cậu Minh Triết, đã trục vớt chỗ này, có vài thi thể, nhưng không có liên quan đến chúng ta.”
“Đi điều tra băng đảng Bóng Tối.”
Khi nghe không có thi thể của Thẩm Minh Triết, Diệp Ân Tuấn thở phào.
Tống Đình cúp điện thoại, bắt đầu đi điều tra về băng đảng Bóng Tối.
Tống Dật Hiên nhìn Hoắc Chấn Đình nói: “Anh nói xem hai mẹ con họ có thể đi đâu? Vẫn không ra khỏi Hải Thành đâu nhỉ?”
“Cũng không chắc, tôi thấy gần đây Tống Đình đang điều tra về vụ án buôn người và buôn lậu, tôi đoán anh ta có manh mối.”
Hoắc Chấn Đình mấy ngày nay không ăn không ngủ được, trong đầu chỉ toàn là bóng dáng của Thẩm Hạ Lan. Anh ta không biết mình có cảm xúc gì với người phụ nữ Thẩm Hạ Lan này, nhưng không thấy cô nữa, trong lòng anh có chút hoảng loạn.
Tiểu Tử không phải là con của nhà họ Hoắc, Triệu Ninh cũng không biết con của nhà họ Hoắc là ai, chuyện người thừa kế nhà họ Hoắc bị mất manh mối một thời gian, bà cụ Hoắc vì cú sốc này mà đổ bệnh.
Hoắc Chấn Đình vừa phải bận chuyện của bà cụ Hoắc, vừa phải tìm tung tích của mẹ con Thẩm Hạ Lan, nhất thời hơi lực bất tòng tâm.
Tống Dật Hiên thấy Hoắc Chấn Đình không tìm thấy gì ở đây, phất tay áo rời đi.
Tống Đình cho người đi điều tra băng đảng Bóng Tối, còn mình thì đi điều tra vụ người mất tích, bên cảnh sát cần DNA người thân của Thẩm Hạ Lan để lưu hồ sơ.
Sau khi Diệp Ân Tuấn biết được, gọi điện cho ba Thẩm và mẹ Thẩm, nói với họ chân tướng thật sự về Thẩm Hạ Lan.
Mặc dù họ luôn biết rằng Thẩm Hạ Lan là con gái của họ, nhưng khi nghe Diệp Ân Tuấn nói rằng Thẩm Hạ Lan đã mất tích, cặp vợ chồng già gần như khóc ngất đi.
Hai người rất nhanh đã đến cục cảnh sát lấy máu để lưu hồ sơ, theo phỏng đoán của Diệp Ân Tuấn, hai người bọn họ thật không dám tin.
Cục cảnh sát nhanh chóng lấy DNA của Thẩm Hạ Lan và ba Thẩm mẹ Thẩm ra so sánh, thế nhưng lại xuất hiện vấn đề.
“Xin lỗi, hai người và chị Thẩm Hạ Lan không có quan hệ ruột thịt.”
“Anh nói bậy cái gì vậy?”
Mẹ Thẩm khi đó tức giận.
“Đứa trẻ do tôi mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, anh nói không phải con của chúng tôi, anh đùa chúng tôi phải không?”
Vì việc này, ba Thẩm và mẹ Thẩm đã cãi nhau với cảnh sát, điều này cũng khiến Tống Đình hoảng hốt.
Tống Đình khuyên ngăn trước, sau khi biết kết quả như vậy cũng rất ngạc nhiên.
Xét nghiệm DNA của Thẩm Hạ Lan là do Diệp Ân Tuấn làm, chính là Thẩm Hạ Lan của năm năm trước, nhưng làm sao DNA của cô có thể không trùng khớp với DNA của ba Thẩm và mẹ Thẩm?
Tống Đình vội vàng nói chuyện này cho Diệp Ân Tuấn.
Sau khi Diệp Ân Tuấn nghe xong cũng cả kinh.
“Làm sao có thể như vậy? Hạ Lan tuyệt đối là thật!”
“Bên cục cảnh sát cũng sẽ không làm sai!”
Không còn cách nào khác, Diệp Ân Tuấn phải bay về Hải Thành một chuyến.
Khi anh đi, anh đánh thức Diệp Tranh, nói rằng anh có chuyện phải quay về, còn bảo Diệp Tranh chăm sóc tốt cho Nghê Nghê, anh sẽ quay trở lại.
Diệp Tranh gật đầu, đảm bảo sẽ chăm sóc tốt cho Nghê Nghê.
Diệp Ân Tuấn hôn Thẩm Nghê Nghê đã ngủ say, tháo đồng hồ đeo tay ra đặt bên cạnh cô bé, sau đó bay nhanh về Hải Thành.
Ba Thẩm và mẹ Thẩm vì vấn đề DNA bắt đầu đặt câu hỏi liệu Thẩm Hạ Lan có phải là con gái của họ cách đây 5 năm hay không.
Diệp Ân Tuấn đã so sánh DNA của Thẩm Hạ Lan 5 năm trước và kết quả của 5 năm sau đó rồi đưa cho vợ chồng ông bà Thẩm.
Sau khi bà Thẩm nhìn thấy kết quả so sánh, đều cảm thấy bối rối.
“Đậy chuyện gì vậy? Hạ Lan là con gái của chúng tôi! Tôi mang thai chín tháng mười ngày đẻ ra, vất vả khổ cực nuôi lớn lên như vậy. Làm sao bây giờ không phải là con gái của chúng tôi? Nếu không, con gái của chúng tôi đâu?”
Câu hỏi của vợ chồng ông ông bà Thẩm cũng khiến Diệp Ân Tuấn không biết làm sao. Đây rốt cuộc là chuyện gì?