Cục Cưng Có Chiêu

Chương 159: Không phải mỗi người đều lương thiện giống mẹ tớ




“Hạ lệnh toàn bộ Hải Thành, mặc kệ phải bỏ ra cái giá lớn thế nào, cũng phải tìm được thím Trương!”



Một khi tìm được thím Trương, chẳng những có thể biết Thẩm Minh Triết đang ở nơi nào, có lẽ cũng có thể biết Thẩm Hạ Lan đang ở nơi nào.



Xem ra tất cả mọi chuyện đều có liên quan đến thím Trương.



Tiểu Tử mất tích, Sở Anh Lạc ẩn nấp, còn cả Thẩm Minh Triết mất tích, cũng rất có thể do một tay thím Trương gây ra.



Diệp Ân Tuấn quả thật cảm thấy vô cùng đáng sợ.



Một người giúp việc lâu năm mà thôi, lại có thể nắm giữ thế lực lớn như vậy, lại có thể tránh thoát lục soát tìm kiếm của ba dòng họ lớn tại Hải Thành, mang người đi ngay dưới mí mắt anh.



Rốt cuộc là bởi vì anh quá vô dụng, hay bởi vì thím Trương quá lớn mạnh?



Hoắc Chấn Đình và Tống Dật Hiên cũng nghe được tin tức, thi nhau chạy đến nhà họ Diệp.



Lúc này, Diệp Ân Tuấn không hề giấu diếm bọn họ, nói chuyện của thím Trương ra.



Sắc mặt Hoắc Chấn Đình lạnh lẽo, không nói gì, dứt khoát xoay người rời đi, mà Tống Dật Hiên lại nắm lấy cổ áo Diệp Ân Tuấn nói: “Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì không hay, tôi không để yên cho anh đâu!”



“Nếu như cô ấy thật sự xảy ra chuyện gì, chính tôi cũng không thể tha thứ cho mình.”



Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói.



Tống Dật Hiên buông anh ra, xoay người rời đi.



Ngay khi tất cả mọi người điên cuồng tìm kiếm thím Trương, Thẩm Minh Triết và Diệp Tranh bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, Diệp Tranh khóc chảy đầy nước mắt nước mũi, nói: “Lão đại, cậu không thể chết, cậu chết tớ phải làm sao bây giờ?”



“Im miệng!”



Thẩm Minh Triết bị tiếng khóc làm cho đau đầu, cậu bé yếu ớt lên tiếng.



Diệp Tranh thấy cậu bé tỉnh lại, vui vẻ vội vàng nói: “Lão đại, cậu tỉnh rồi? Có phải cậu sẽ không chết không?”



“Cậu hi vọng tớ chết như vậy sao?”



Thẩm Minh Triết vận động bờ vai của mình, cảm thấy toàn thân không có chút sức lực nào, xem ra thuốc mê trong người còn chưa tan hết.



Cậu bé liếc nhìn lỗ kim châm trên cổ tay mình, mất máu quá nhiều khiến thoạt nhìn cậu bé vô cùng yếu ớt.



“Lão đại, cậu có muốn uống nước không? Tớ lấy nước cho cậu uống.”



Diệp Tranh nhanh chóng chạy đi, rót một cốc nước ấm rồi đưa cho Thẩm Minh Triết.



Cơ thể cậu bé không lớn, muốn nâng Thẩm Minh Triết thì hơi khó khăn, nhưng vẫn không từ bỏ.



Nước trong cốc vẩy lên mu bàn tay Diệp Tranh, Diệp Tranh không quan tâm chút nào.



Nhìn động tác này của Diệp Tranh, Thẩm Minh Triết nhỏ giọng nói: “Tìm ống hút đến, như vậy sẽ thuận tiện hơn.”



“Hả, được.”



Vừa nhận được lệnh, Diệp Tranh lập tức hành động, chạy đi tìm ống hút.



Cũng may trong phòng này có ống hút.



Diệp Tranh cầm ống hút đến, đặt vào trong cốc nước, sau đó đưa cho Thẩm Minh Triết.



Thẩm Minh Triết thật sự đói bụng, thậm chí cảm thấy mắt nổi đom đóm luôn rồi, cũng không biết là vì mất máu quá nhiều hay vì đói.



Cậu bé uống chút nước mới cảm thấy đỡ hơn.



Diệp Tranh vội vàng nói: “Cậu muốn ăn chút gì không? Tớ có giấu chút đồ ăn cho cậu.”



Nói xong, cậu bé lấy một chiếc Hamburger từ trong ống tay áo đưa cho Thẩm Minh Triết.



Thẩm Minh Triết thật sự đói bụng.



Cậu bé nhận lấy cắn một miếng thật to, nhưng khóe mắt liếc thấy Diệp Tranh đang không ngừng nuốt nước bọt, dáng vẻ này rõ ràng là cũng đang rất đói.



Thẩm Minh Triết dừng lại, bẻ Hamburger ra, đưa cho Diệp Tranh một nửa.



“Cho cậu!”



“Tớ không ăn! Cậu chảy nhiều máu như vậy, chắc chắn cơ thể rất suy yếu, tớ mập như vậy, không sao cả, hơn nữa mẹ tớ sẽ chuẩn bị đồ ăn cho tớ!”



Diệp Tranh nói xong thì lập tức ngậm miệng.




“Lão đại, xin lỗi.”



Cậu bé cúi đầu, gần như sắp khóc được rồi.



Thẩm Minh Triết biết Diệp Tranh cảm thấy có lỗi vì chuyện Sở Anh Lạc đã làm với cậu bé, nhưng cậu bé không trách cậu.



“Không liên quan đến cậu, cậu nói xin lỗi gì chứ. Mau mau ăn đi, ăn no rồi mới có sức để chạy ra ngoài, mau chóng đi ra ngoài, sau khi ra ngoài thì gọi điện thoại cho lão Diệp, bảo lão Diệp đến cứu tớ, vậy mới thật sự là tốt cho tớ.”



Lời nói của Thẩm Minh Triết khiến Diệp Tranh do dự.



“Tớ có thể thật sao?”



“Đương nhiên, cậu là con trai bà ta, bà ta sẽ không làm gì cậu. Cậu tìm một cơ hội chạy ra, vậy tớ có thể được cứu rồi.”



Thẩm Minh Triết mỉm cười đưa một nửa Hamburger cho Diệp Tranh.



Diệp Tranh nhận lấy nhưng không ăn, vô cùng đa cảm nói: “Cậu nói đi, sao mẹ tớ lại xấu như vậy chứ? Sao bà có thể đối xử với cậu như vậy chứ? Dì đối xử với tớ tốt như vậy, sao bà lại không thể đối xử tốt với cậu giống dì chứ?”



“Không phải mỗi người đều lương thiện giống mẹ tớ.”



Khi Thẩm Minh Triết nhắc đến Thẩm Hạ Lan, trong hốc mắt rịn ra nước mắt.



“Diệp Tranh.”



“Ừm?”



“Tớ nhớ mẹ tớ.”



Thẩm Minh Triết tựa vào bờ vai Diệp Tranh, mặc dù bờ vai cậu bé chật chội, nhỏ bé, nhưng Thẩm Minh Triết lại cảm thấy không còn cô đơn như vậy nữa.



So với lần trước bị bắt cóc, lần này có Diệp Tranh ở bên cạnh, trái lại cậu bé cũng dũng cảm hơn một chút.



Nước mắt Diệp Tranh chảy xuống.



“Tớ cũng nhớ dì, tớ không cần mẹ nữa, bà xấu lắm! Bà là người xấu!”



Diệp Tranh càng nói càng cảm thấy tủi thân, nước mắt cũng càng chảy càng nhiều.




Thẩm Minh Triết bị cậu bé ầm ĩ muốn chết, thấp giọng nói: “Đừng khóc, là một người đàn ông, ngày nào cũng khóc như vậy thì ra thể thống gì chứ? Cậu là con trai của Diệp Ân Tuấn, là con cháu của nhà họ Diệp, con cháu nhà họ Diệp đổ máu chứ không đổ lệ.”



“Lão đại, cậu đau không? Tớ thấy cậu bị rút nhiều máu như vậy, chắc chắn rất đau phải không? Cậu chờ đấy, tớ nhất định sẽ cứu cậu ra ngoài!”



Diệp Tranh vỗ ngực đảm bảo.



Trên mặt cậu bé đầy nước mắt nước mũi, thật sự xấu hổ chết được, nhưng Thẩm Minh Triết lại cảm thấy lúc này Diệp Tranh đẹp trai nhất.



“Tớ tim cậu, cậu nhất định sẽ cứu tớ ra ngoài, bởi vì chúng ta là anh em.”



Thẩm Minh Triết hơi choáng váng rồi.



Cậu bé thở dốc, nói: “Diệp Tranh, thật ra tớ nên gọi cậu là anh trai, cậu lớn hơn tớ mấy tháng, nhưng cậu kém như vậy, tớ gọi cậu là anh trai sẽ cảm thấy thiệt thòi.”



“Không sao, chỉ cần cậu vui vẻ, cậu gọi tớ là gì cũng được.”



Diệp Tranh lại không để ý chuyện này chút nào.



Thẩm Minh Triết cảm thấy Diệp Tranh không giống như đứa trẻ khác.



Có lẽ cậu bé không được thông minh, nhưng cậu bé không so đo tính toán với anh em của mình, toàn tâm toàn ý muốn tốt cho mình, cái gì ăn ngon, chơi vui, đều chia sẻ với mình.



Mặc dù thời gian ở chung của hai người không dài, nhưng Thẩm Minh Triết rất thích cậu bé, dù cậu bé là con trai của người phụ nữ xấu xa kia.



“Diệp Tranh.”



Giọng nói của Thẩm Minh Triết đã rất yếu ớt rồi.



“Ừm?”



Diệp Tranh nhỏ giọng trả lời, cũng không phát hiện Thẩm Minh Triết mệt mỏi.



“Đồng ý với tớ một chuyện.”



“Chuyện gì?”



“Nếu như tớ không ra được, hiếu thuận với mẹ tớ giúp tớ, đối xử với bà như chính mẹ ruột của cậu. Còn cả em gái tớ nữa, em gái tớ từ khi sinh ra sức khỏe đã không tốt, bác sĩ nói em ấy không sống được bao lâu, nhưng em ấy ngoan như vậy, xinh đẹp như vậy, thậm chí em ấy còn không được ra khỏi bệnh viện ngắm nhìn bầu trời bên ngoài. Nếu như tớ xảy ra chuyện gì, cậu nhất định phải chăm sóc tốt cho em gái tớ, chăm sóc em ấy như em ruột của cậu vậy, được không?”




Lời nói của Thẩm Minh Triết khiến Diệp Tranh khóc lớn.



“Cậu đừng nói bậy nói bạ! Tớ không muốn cậu chết! Cậu sẽ khỏe lại! Cậu chắc chắn sẽ khỏe lại mà! Lão đại, tớ không muốn cậu chết!”



Diệp Tranh ôm Thẩm Minh Triết gào khóc.



“Khóc cái gì mà khóc? Bà đây còn chưa chết đâu!”



Từ xa Sở Anh Lạc đã nghe thấy tiếng khóc của Diệp Tranh, cô ta lập tức điên lên.



Từ nhỏ đến lớn đứa trẻ này đều như vậy, có chút chuyện là khóc, có chỗ nào giống dáng vẻ một người đàn ông chứ?



Khi Diệp Tranh nhìn thấy Sở Anh Lạc, tức giận gào lên: “Bà là người xấu, tôi chán ghét bà! Bà đi đi! Bà đi đi!”



Sở Anh Lạc nhìn thấy ghét bỏ và chê trách trong đáy mắt con trai mình, giơ tay lên tát mạnh một cái.



Cơ thể nho nhỏ của Diệp Tranh lập tức bị đánh ngã xuống mặt đất.



Nhưng Sở Anh Lạc lại không hề đau lòng, cô ta nắm lấy cổ áo Diệp Tranh, xách cậu bé lên.



“Tao là mẹ mày đấy! Mày dám nói lời như vậy với tao à? Có phải là thắng nhóc thối này dạy mày không? Diệp Tranh, mày là người thừa kế tương lai của nhà họ Diệp, tại sao có thể chơi đùa cùng đứa nhà quê này chứ? Bây giờ còn vì nó mà đối xử với mẹ mình như vậy, mày quên là ai mang thai mười tháng sinh ra mày rồi sao?”



“Phì!”



Diệp Tranh phun một ngụm nước bọt lên mặt Sở Anh Lạc, đồng thời tay đấm chân đá với cô ta.



“Bà không phải mẹ tôi, bà là ma quỷ! Bà ăn sạch mẹ tôi rồi biến thành bộ dáng của mẹ tôi đến mê hoặc tôi! Tôi không bị mắc lừa đâu! Mẹ tôi sẽ không xấu xa như vậy! Mẹ sẽ không xấu xa như vậy! Bà là người xấu, bà thả tôi ra!”



Sở Anh Lạc bị hành động này của Diệp Tranh chọc giận triệt để.



“Thằng nhóc thối, mày giống hệt người cha vô dụng kia của mày! Đều bị dạng người như Diệp Ân Tuấn mê hoặc rồi phải không? Anh ta có gì tốt? Mày có biết không, nếu như Thẩm Minh Triết còn sống, tương lai tất cả nhà họ Diệp đều là của nó, mày ngay cả cọng cỏ cũng không có!”



“Tôi không quan tâm! Chỉ cần lão đại thích, cái gì tôi cũng có thể cho cậu ấy, tôi chỉ cần lão đại khỏe mạnh!”



Diệp Tranh gằn họng hét to.



Sắp năm tuổi rồi, cậu bé rất ít khi thật sự căm hận người nào, nhưng bây giờ cậu bé hận người phụ nữ trước mặt này!



Sở Anh Lạc tức giận vung tay lần nữa, đánh về phía mặt Diệp Tranh.



“Bà đừng đánh cậu ấy!”



Thẩm Minh Triết dùng hết sức lực toàn thân bò đến, bỗng nhiên đâm vào Sở Anh Lạc.



Sở Anh Lạc không kịp đề phòng, bị Thẩm Minh Triết đâm vào một bên người, tay cũng buông lỏng ra.



Diệp Tranh nhân cơ hội này tránh thoát.



“Lão đại!”



“Chạy!”



Thẩm Minh Triết nhìn thấy Diệp Tranh muốn đến kéo cậu bé, cậu bé ôm chặt lấy Sở Anh Lạc, hô lên với Diệp Tranh: “Chạy mau! Ra ngoài tìm lao Diệp! Mau lên!”



Diệp Tranh ngẩn ra, hơi lưỡng lự không quyết.



Sở Anh Lạc tức giận, đấm liên tục lên người Thẩm Minh Triết.



“Cái đồ con hoang mày! Buông tao ra! Buông ra! Diệp Tranh, tao là mẹ mày! Mày không thể rời khỏi tao!”



Thẩm Minh Triết cắn răng, trừng mắt nhìn Diệp Tranh nói: “Nếu như cậu không muốn tớ hận cậu, vậy thì mau mau chạy đi!”



Diệp Tranh oa một tiếng khóc lên, nhưng cũng cắn răng quay người chạy ra bên ngoài.



“Diệp Tranh! Mày trở lại cho tao! Thằng nhóc thối này! Tao là mẹ của mày! Vì sinh mày, mày có biết tao phải chịu biết bao khổ cực không? Mày trở lại cho tao!”



Sở Anh Lạc như phát điên mà hét to, muốn ném Thẩm Minh Triết ra, nhưng không biết Thẩm Minh Triết lấy sức lực từ đâu ra, không khóc không kêu, cứ như vậy ôm chặt lấy Sở Anh Lạc, khiến Sở Anh Lạc tức giận hất Thẩm Minh Triết bay ra ngoài.



Cơ thể Thẩm Minh Triết tựa như diều đứt dây, ‘rầm’ một tiếng va vào tường, sau đó giống như một con búp bê vải, từ trên tường rơi xuống đất.



Sở Anh Lạc tức giận, đi qua đạp cậu bé một cái, hung ác nói: “Mày chờ đó, tao tìm Diệp Tranh về rồi sẽ trừng trị mày.”



Nói xong, Sở Anh Lạc nhanh chóng chạy ra ngoài.



Dưới người Thẩm Minh Triết dần dần rịn ra một vũng máu đỏ tươi, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều…