Cục Cưng Có Chiêu

Chương 152: Anh tuổi chó à




Tất cả mọi người đều sững sờ, Thẩm Hạ Lan còn choáng váng hơn.



Cô không phải cố ý! Thật sự không phải cố ý!



Cô muốn cúi xuống kéo Diệp Ân Tuấn lên, nhưng Thẩm Minh Triết lại không hề nể mặt mà phá lên cười.



"Lão Diệp, chú thật xấu hổ quá à!"



Câu này của Thẩm Minh Triết càng khiến sắc mặt của Diệp Ân Tuấn trở nên khó coi.



"Rất vui đúng không?”



Diệp Ân Tuấn ủ rũ hỏi, Thẩm Minh Triết nhanh chóng nấp sau Thẩm Hạ Lan le lưỡi nói với Diệp Ân Tuấn: "Ai bảo chú ức hiếp mẹ của con. Đáng đời, đá chú xuống đất, để cho chú nhớ”



“Thẩm Minh Triết, con tạo phản rồi đúng không?"



Diệp Ân Tuấn tức giận đứng lên.



Tống Đình vội vã chạy đi mua giày cho Thẩm Hạ Lan.



Anh ta không nhìn thấy gì cả!



Thật sự không nhìn thấy gì cả!



Hoắc Chấn Đình nhìn bọn họ cười, trong lòng đột nhiên hơi ghen tị.



Thẩm Hạ Lan vẫn luôn lịch sự trước mặt anh, thậm chí còn có một chút xa cách, nhưng vừa rồi đối với Diệp Ân Tuấn, cô lại làm nũng, trông giống như một đứa con nít vậy?



Nụ cười của Hoắc Chấn Đình như muốn gây hấn với Diệp Ân Tuấn.



Anh chưa bao giờ mất mặt như vậy trước người khác.



"Cậu Hoắc, vui lắm sao?"



Diệp Ân Tuấn cười nhạt, nhưng trong mắt không có chút nhiệt độ nào.



Hoắc Chấn Đình không quan tâm, cười nói: "Cũng khá đặc sắc đấy."



"Nếu đã xem đã rồi, vậy thì cút đi."



Diệp Ân Tuấn sắp nôn chết rồi.



Đời này coi như bị Thẩm Hạ Lan ám miết sao?



Thẩm Hạ Lan không dám hó hé một lời, cô không ngờ lại khiến Diệp Ân Tuấn mất mặt trước nhiều người như vậy.



Nhìn thấy thái độ hậm hực của Diệp Ân Tuấn, hình như là có chuyện gì hai người họ muốn nói với nhau, tuy không muốn cho bọn họ không gian riêng, nhưng trong lòng lại không nỡ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đau lòng.



"Nhóc, đến đây, chú dẫn cháu đi ra ngoài chơi, nghe nói cháu thích máy bay không người lái đúng không? Chúng ta tán dóc một chút nhé?"



Hoắc Chấn Đình bắt đầu dụ dỗ Thẩm Minh Triết



"Chú biết máy bay không người lái?"



"Không chỉ là máy bay không người lái, mà ngay cả máy bay thật sự cũng từng lái qua rồi, chú là bộ đội nhưng đã thoái ngũ. Nhìn thấy không? Hai chân này là vì chiến dịch mà hi sinh đấy. Con đi không?”



"Đi!!"



Thẩm Minh Triết từ phía sau lưng của Thẩm Hạ Lan đi ra, cơ mà vừa mới đi được hai bước thì dường như nghĩ ra điều gì đó, quay đầu lại nói với Diệp Ấn Tuấn: “Nếu chú dám ức hiếp mẹ cháu, cháu nhất định sẽ không tha cho chúi"





"Khốn kiếp!"



Diệp Ân Tuấn cứ cảm thấy thằng nhóc thối này tuyệt đối không phải là do mình sinh ra ấy.



Thẩm Minh Triết quăng cho anh ta một cái liếc mắt, sau đó nói với Thẩm Hạ Lan: "Mẹ, nếu chú ấy bắt nạt mami, mami cứ đi theo chú Hoắc đi. Tuy chú Hoắc không có chân không thuận tiện lắm, nhưng người như thế sẽ không bắt nạt mami đâu, đúng không?"



"Thẩm Minh Triết!"



Bây giờ Diệp Ân Tuấn rất là muốn túm cổ áo thăng nhóc thối này ném đi.



Thẩm Minh Triết không hề sợ anh, lạnh lùng nói: "Chú mắng cái gì vậy? Cổ họng lớn lắm sao? Chú ý chút đi, đây là bệnh viện, hơn nữa Diệp Tranh còn đang trong phòng phẫu thuật. Có gì mau nói với mami đi, nếu như trước khi Diệp Tranh trở ra mami tha lỗi cho chú, thì cháu cũng sẽ tha lỗi cho chú. Còn nếu mamii không tha lỗi, thì cháu sẽ đi cùng mami, không cân ở lại nhà họ Diệp nghe chú mắng mỏ."



Trái tim của Diệp Ân Tuấn đột nhiên thắt lại.



"Đi? Con muốn đi đâu? Nhà họ Diệp là nhà của con! Thành thật chút đi! Cút ngay!"



Diệp Ân Tuấn cảm thấy rất bực bội.



Thẩm Minh Triết xoay người bước ra ngoài cùng với Hoắc Chấn Đình.



Khi chỉ còn lại Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan trong hành lang, Thẩm Hạ Lan đột nhiên trở nên mất tự nhiên.



Cô không biết phải đối mặt với Diệp Ân Tuấn như thế nào, cũng không biết tính tình kỳ cục của Diệp Ân Tuấn rốt cuộc có thay đổi chưa.



Nếu là trước đây, cô la lối khóc lóc Diệp Ân Tuấn đều sẽ tha thứ cho cô, nhưng lần này cô thật sự đã giấu diếm suy nghĩ của mình, hôm nay có làm sao cũng không thể làm ra được bộ dạng đó.



Diệp Ân Tuấn cũng đang nhìn Thẩm Hạ Lan.



Mọi buồn đau dường như đều lướt qua trong đôi mắt đỏ hoe của cô.



Anh cảm thấy mình sắp không xong rồi.



Diệp Ân Tuấn ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hạ Lan, hơi thở quen thuộc lập tức phả vào mặt anh.



Thẩm Hạ Lan muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện vạt áo phía dưới bị Diệp Ân Tuấn ngồi lên, không thể nào cử động được.



Diệp Ân Tuấn nhìn bộ dạng kỳ quặc của cô, lạnh lùng nói: "Một Tống Dật Hiên đi rồi, giờ lại có thêm một Hoắc Chấn Đình, sao? Cảm thấy Hoắc Chấn Đình tốt hơn tôi sao?"



"Diệp Ân Tuấn!"



Cái bộ dạng nhăn nhó lúc này của Thẩm Hạ Lan cũng biến mất, thay vào đó là tức giận và uất ức.



"Anh dựa vào đâu mà nói tôi như vậy? Là anh bảo tôi cút mà! Là anh tự chuyển viện rôi chặn số điện thoại không gặp tôi. Bây giờ nhà họ Diệp xảy ra chuyện, còn bắt tôi gánh giùm anh, cậu Hoắc chỉ là sang đây giúp đỡ, anh ăn nói lung tung cái gì thế? "



"Bênh anh ta nhanh như thế sao? Có phải trong lòng em ai cũng đều xuất sắc hơn chồng em không?"



Diệp Ân Tuấn tự nhủ phải nói chuyện đàng hoàng với Thẩm Hạ Lan.



Nỗi đau mà anh ta chịu đựng mấy ngày nay không thua gì một trận động đất ba độ richter, nhưng bây giờ nghe thấy Thẩm Hạ Lan bênh Hoắc Chấn Đình, sự đố kỵ trong lòng mọc lên như cỏ dại.



Thẩm Hạ Lan nhìn bộ dạng nhăn nhó của Diệp Ân Tuấn, đột nhiên mỉm cười.



"Đúng, ai cũng đều tốt hơn anh. Ít ra Tống Dật Hiên còn dỗ tôi vui, còn anh có không? Hoắc Chấn Đình giúp tôi xử lý công việc, anh làm được không? Lúc tôi cần anh nhất, thì anh lại rụt cổ giống y như con rùa vậy, miệng thì nói dưỡng thương hay lắm. Tổng giám đốc Diệp đã muốn dưỡng thương, bây giờ ra đây làm gì? Vết thương của anh khỏi rồi sao?"



Thẩm Hạ Lan trước giờ luôn dùng thủ đoạn mềm dẻo, không sắc sảo, nhưng lại đủ để đâm vào chỗ hiểm của Diệp Ân Tuấn.



"Thẩm Hạ Lan, em nói lại lần nữa xem!"




"Tôi có nói một trăm lần cũng vậy thôi! Diệp Ân Tuấn anh là đồ tôi! Chẳng phải vì anh yêu tôi, sợ tôi không thích anh, sợ tôi lợi dụng anh lừa anh sao? Phải, Thẩm Hạ Lan tôi muốn lợi dụng anh, lừa anh nên mới về đây, không những như thế, tôi còn muốn thận của anh nữa kìa! "



Thẩm Hạ Lan nói một hơi, cũng không biết là do tức giận hay sao, ngược lại trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều.



Cuối cùng cô cũng nói ra hết.



Sắc mặt Diệp Ân Tuấn đỏ bừng, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Thẩm Hạ Lan, anh tức giận ôm lấy cổ cô, cắn một cái.



"Á! Diệp Ân Tuấn, anh tuổi chó à?"



Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy cổ đau nhói, răng của Diệp Ân Tuấn đã cắn chặt cổ cô.



Diệp Ân Tuấn không có dùng sức, cứ để yên như vậy, dùng hai tay ôm chặt Thẩm Hạ Lan.



Vốn dĩ là để trừng phạt cô, cái miệng nhỏ của cô nói ra những lời này khiến anh tức giận, nhưng khi chạm vào cô, anh lại không thể kiềm chế được



Cô như bông anh túc đang nở rộ, luôn khiến anh mê đắm, không cách nào thoát ra.



Cắn giờ đây không còn giống như nghĩa đen của nó, một chút cảm giác tê dại bỗng chốc lan tỏa khắp người Thẩm Hạ Lan, toàn thân mềm nhũn.



"Diệp Ân Tuấn, đừng anh, đây là bệnh viện."



Thẩm Hạ Lan bất lực đẩy anh ra, giọng nói có chút lạc điệu.



Bọn họ không còn là những thiếu nam thiếu nữ ngây thơ nữa, cuộc sống năm năm khô khan khiến cả hai trở nên vô cùng nhạy cảm.



Bây giờ tình cảm khăng khít, làm sao có thể kiềm chế được?



Tính các Diệp Ân Tuấn vốn thất thường, lúc này nghe thấy giọng nói dịu dàng của Thẩm Hạ Lan, càng khiến anh không khống chế được tình cảm trong lòng mình.



Nên anh mới vội vàng chiếm Thẩm Hạ Lan cho mình, để những người đàn ông lăm le như hổ đói kia cút đi.



Hành động của anh càng ngày càng gấp gáp, thậm chí hơi hăng hái.



Chỉ mỗi Thẩm Hạ Lan là còn giữ lại chút lý trí.



Cô đột nhiên tỉnh dậy trong cơn mê man, đẩy Diệp Ân Tuấn ra.




"Đừng vậy mà, Diệp Tranh vẫn còn đang cấp cứu."



Câu này của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn chợt tỉnh.



Đôi mắt của anh sáng lên như một con dã thú, khiến Thẩm Hạ Lan hơi sợ hãi.



Bộ dạng của Diệp Ân Tuấn lúc này giống như cái đêm tân hôn đó, khiến Thẩm Hạ Lan không thể tự chủ mà nhích sang một bên.



Bầu không khí ngượng ngùng này vẫn tiếp tục diễn ra, nhưng chắc cũng vì sự việc xảy ra đột ngột này mà dường như sự hiểu lầm và tức giận giữa hai người cũng tiêu biến.



Khi Tống Đình đi mua giày vê, anh ta nhìn thấy bọn họ đang ngồi ngay ngắn, có hơi kỳ lạ.



Anh ta sờ mũi, nói: "Tổng giám đốc Diệp, giày mua về rồi."



Diệp Ân Tuấn đứng dậy và lấy giày từ tay Tống Đình.



Tống Đình ngây ngốc đứng đó.



Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: "Đi xem Minh Triết và Hoắc Chấn Đình đi đâu rồi, đừng để người đàn ông đó bắt cóc con trai tôi"




"ồ ồ, được"



Lúc này Tống Đình mới phát hiện mình là bóng đèn.



Nên vội vã xoay người chạy đi giống như đang trốn tránh.



Diệp Ân Tuấn cầm đôi giày đi đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan, quỳ một gối xuống, đặt đôi chân nhỏ của Thẩm Hạ Lan lên đầu gối, hai tay xoa nhẹ chân cô rồi nói: "Thời tiết ngày càng lạnh, phụ nữ trong nhà đừng để cảm lạnh, sau này mặc kệ có gấp cỡ nào cũng phải mang giày vào trước rồi mới ra ngoài."



"Ừ"



Thẩm Hạ Lan đáp lại qua loa, nhưng vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào Diệp Ân Tuấn.



Bàn tay của anh rất lớn, bao gọn cả bàn chân nhỏ bé của cô, hơn nữa tay anh còn rất ấm, dường như đang truyên hơi ấm từ bàn chân đến mọi vị trí trên người cô.



Sau khi anh xoa chân cho Thẩm Hạ Lan, cảm thấy máu đã lưu thông, mới giúp cô mang giày vào.



Thẩm Hạ Lan vẫn im lặng.



Cô sợ mình mở lời sẽ phá vỡ sự yên tĩnh lúc này.



Có trời mới biết khoảnh khắc im lặng này khó khăn biết bao.



Diệp Ân Tuấn mang giày xong thì đến ngồi bên cạnh cô, vẻ mặt trầm tư nhìn về phía phòng phẫu thuật.



Thẩm Hạ Lan cũng không làm phiên anh.



Cô không biết tình trạng của Diệp Tranh khi trở ra sẽ như thế nào, càng không biết Diệp Ân Tuấn có tránh cô nữa hay không.



Cả hai đều im lặng.



Dù sao thì Diệp Ân Tuấn cũng không bình tĩnh như Thẩm Hạ Lan



Anh duỗi tay ra, nắm chặt lòng bàn tay của Thẩm Hạ Lan, trâm giọng nói: "Sau này không được lừa tôi, không được lợi dụng tôi! Nếu không cả đời này tôi sẽ không gặp em nữa."



Khóe mắt Thẩm Hạ Lan hơi ươn ướt.



Một con người kiêu ngạo như anh cuối cùng cũng phải cúi đầu trước cô sao?



"Bà của Đường Trình Siêu muốn em gả qua bên đó."



Thẩm Hạ Lan nhẹ giọng nói.



Diệp Ân Tuấn mắt đột nhiên nheo lại.



"Em nói cái gì? Thẩm Hạ Lan, em thật sự coi tôi đã chết rồi sao? Tuy không gặp em, nhưng em là người phụ nữ của tôi, là mẹ của con tôi, sao em có thể chấp nhận lời cầu hôn của người đàn ông khác? Tôi còn chưa chết mà"



Diệp Ân Tuấn gần như hét lên.



Thẩm Hạ Lan nhìn anh và nói: "Tôi còn chưa nói xong."



"Nói cái gì mà nói! Chẳng phải nói hết rồi sao? Nhà họ Đường cầu hôn em rồi, còn muốn nói gì nữa?”



"Nhưng tôi đã từ chối."



Thẩm Hạ Lan đáp lại một cách yếu ớt, có điều Diệp Ân Tuấn lại không nghe thấy.