Đau đớn trong lòng lan tràn ra nhưng không đủ để thể hiện ra trước mặt người ngoài. Cho dù trong lòng rớm máu nhưng vẻ mặt Thẩm Hạ Lan vẫn bình tĩnh tự nhiên.
Cô nghĩ, cô thật sự không còn giống với Thẩm Hạ Lan trước đây nữa.
Thẩm Hạ Lan thoáng cười khổ, lại nhìn về phía viện trưởng.
Viện trưởng nghe Tống Đình nói vậy, tất nhiên không xoắn xuýt nữa. Ông ta nhìn những người này, khẽ nói: "Ban đầu chúng tôi cũng cho rằng cậu chủ Diệp Tranh là cảm cúm dạ dày, điều trị theo cảm cúm dạ dày lại không bất cứ hiệu quả nào rõ ràng. Chúng tôi lấy máu của cậu chủ Diệp Tranh ra để tiến hành phân tích, phát hiện trong cơ thể cậu chủ Diệp Tranh có chứa một thứ đủ khiến cho sức khỏe của cậu chủ Diệp Tranh suy yếu, đồng thời xuất hiện triệu chứng tương tự với bị cảm sốt cao."
"Là thứ gì vậy?"
Thẩm Hạ Lan nắm chặt nắm tay.
Cô chỉ hơi nghi nhưng không ngờ lại là thật.
Cảm giác này quả thật quá khủng khiếp rồi.
Vừa nghĩ tới chuyện như vậy còn có thể xảy ra dưới sự bảo vệ của Diêm Chấn, Thẩm Hạ Lan lại không rét mà run.
Sắc mặt của mọi người đều không dễ nhìn.
Viện trưởng nhìn bọn họ, nói với vẻ nghiêm trọng: "Là chì."
"Là gì?"
Thẩm Hạ Lan lập tức nắm chặt Thẩm Minh Triết.
Viện trưởng khẽ nói: "Là chì. Đây là một loại chất độc hại, không thể đột nhiên đưa vào cơ thể cho đứa trẻ lại gây ra tổn thương như vậy được, chắc hẳn phải tích lũy theo ngày tháng mới phát sinh phản ứng trong cơ thể con người. Chỉ cần có chút dẫn dắt, sẽ gây ra rất nhiều biến chứng. Tôi xem thành phần máu của cậu chủ Diệp Tranh, lượng cặn chì này phải có ít nhất hai năm rồi."
Tim Thẩm Hạ Lan chợt thắt lại.
Một đứa trẻ mới hơn bốn tuổi, không ngờ lại bị người ta hạ độc hai năm mà tất cả mọi người không hề biết. Điều này quả thật quá đáng sợ!
"Có cách chữa trị không? Bác sĩ, thằng bé vẫn chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi thôi!"
Thẩm Hạ Lan cũng là người làm mẹ, rất khó tưởng tượng sẽ có người mẹ nào lại làm chuyện trời đất khó tha với con trai ruột của mình như vậy.
Thẩm Minh Triết không hiểu gì, nhưng vẫn lo lắng nắm lấy tay của Thẩm Hạ Lan hỏi: "Mẹ, Diệp Tranh rất nghiêm trọng sao?"
Tống Đình đột nhiên nhớ tới Thẩm Minh Triết, đẩy cậu đến trước mặt bác sĩ nói: "Viện trưởng, ngài xét nghiệm máu luôn cậu chủ Minh Triết nhà chúng tôi đi."
Sắc mặt Thẩm Hạ Lan lập tức thay đổi.
"Minh Triết chắc không sao chứ? Nó mới về không lâu!"
"Đề phòng bất trắc."
Tống Đình chỉ nói với Thẩm Hạ Lan bốn từ, nhưng trong lòng Thẩm Hạ Lan không sao bình tĩnh được.
Nếu đối phương một mực ghét cô, còn muốn dồn Thẩm Minh Triết vào chỗ chết, cậu bé có thể cũng bị người ta ra tay hay không?
Vừa nghĩ tới khả năng này, cả người Thẩm Hạ Lan lại lạnh giá, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
"Mami, rốt cuộc sao vậy? Con cũng phải kiểm tra à?"
Đôi mắt Thẩm Minh Triết giống hệt với Diệp Ân Tuấn, làm Thẩm Hạ Lan không biết phải trả lời thế nào, nhưng lại dịu dàng nói: "Con trai ngoan, không sao, chỉ là xét nghiệm máu một chút, để mami yên tâm thôi."
"Được."
Thẩm Minh Triết không muốn để cho Thẩm Hạ Lan bất an, nên nghe lời khẽ gật đầu.
Viện trưởng vội vàng đưa Thẩm Minh Triết vào trong.
Tống Đình đã chạy sang một bên gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn.
Đến lúc này, Diệp Ân Tuấn cũng nên đi ra chứ?
Thẩm Hạ Lan không muốn gặp mặt Diệp Ân Tuấn bằng cách này, nhưng cô lại quá nhớ anh.
Mới rời đi có một buổi chiều ngắn ngủi, cô lại nhớ muốn phát điên. Không biết Diệp Ân Tuấn sẽ thế nào.
Khi Diệp Ân Tuấn nghe được tin tức này lại hoàn toàn chấn động và phẫn nộ.
"Người nhà họ Diệp đều chết cả rồi sao? Không ngờ lại có thể để Diệp Tranh bị hạ độc hai năm ngay trước mắt tôi. Những người giúp việc chăm sóc Diệp Tranh rốt cuộc làm gì vậy? Điều tra từng người cho tôi! Nhất định phải tìm ra chân tướng chuyện này."
Tống Đình tất nhiên là đáp ứng.
Anh ta nói lại an bài của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn im lặng một lát mới nói: "Cứ làm theo ý của cô ấy."
"Tổng giám đốc Diệp, ngài không tới sao?"
"Tôi phải dưỡng thương. Tôi đã từng nói rồi, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ nhà họ Diệp đều giao cho cô ấy xử lý. Sau khi có kết quả kiểm tra của Minh Triết thì lập tức gửi cho tôi."
Diệp Ân Tuấn nói xong lại cúp máy, nhưng toàn thân đặc biệt nặng nề.
Là ai?
Là ai ra tay với Diệp Tranh?
Là Sở Anh Lạc sao?
Cô ta có bản lĩnh như vậy à?
Cô ta sẽ độc ác như vậy sao?
Ra tay với con trai ruột của mình, sao nhìn thế nào cũng cảm thấy không có khả năng. Nhưng ngoại trừ Sở Anh Lạc có tình nghi, còn ai sẽ làm chuyện này với Diệp Tranh chứ?
Kết quả kiểm tra của Thẩm Minh Triết đã có. Cậu bé không có bất kỳ vấn đề gì. Có thể đối phương còn chưa kịp làm gì Thẩm Minh Triết. Có thể vì thời gian Thẩm Minh Triết trở về quá ít, đối phương vẫn chưa có cơ hội ra tay. Nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn sợ tới toát mồ hôi lạnh.
Cô ôm thật chặt Thẩm Minh Triết, vẻ mặt rất bất an.
"Viện trưởng, Diệp Tranh cần chữa trị thế nào?"
"Tốt nhất là thay máu. Chẳng qua máu Rh(-) này rất hiếm, hơn nữa năng lực chịu đựng của cơ thể đứa trẻ có hạn, tình trạng sức khỏe của thằng bé bây giờ cũng không thích hợp để làm phẫu thuật, cho nên trước mắt chỉ có thể ổn định, thuận tiện tìm kiếm nguồn máu. Nhưng chì ở trong cơ thể càng lâu lại càng không tốt cho sức khỏe của con người, đặc biệt là trẻ con, sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển trí não và thể chất. Thứ này thật ra không đến gây ra tử vong, nhưng rất có thể sẽ làm đứa trẻ biến thành kẻ ngốc."
Lời viện trưởng nói lại làm Thẩm Hạ Lan không rét mà run.
Rốt cuộc là ai lòng dạ ác độc như vậy?
Sẽ là Sở Anh Lạc sao?
Cô không biết, lại kiên định nói: "Tôi cần phải bảo đảm an toàn tuyệt đối cho Diệp Tranh."
"Cái này thì không thành vấn đề. Tôi sẽ điều người nhà họ Hoắc tới luân phiên bảo vệ."
Hoắc Chấn Đình đột nhiên mở miệng.
Thẩm Hạ Lan ít nhiều có chút cảm kích.
"Cậu Hoắc, chuyện này không liên quan tới nhà họ Hoắc các anh. Rất cảm ơn sự giúp đỡ vừa rồi của anh. Anh xem..."
"Đừng nói những lời khách sáo như vậy với tôi. Nếu cô thật sự xem tôi là bạn thì đừng từ chối nữa. Cả Hải Thành này chắc hẳn không có mấy người muốn đối địch với nhà họ Hoắc chúng tôi, đồng thời còn muốn đắc tội cả với người của nhà họ Diệp. Tôi không sợ hắn ta tới, tôi chỉ sợ hắn ta không xuất hiện thôi."
Hoắc Chấn Đình phát ra sát khí hiên ngang.
Rất nhiều con cháu nhà họ Hoắc chết trên chiến trường, nhưng thật ra con cháu nhà họ Hoắc vẫn còn, chẳng qua những người này đều qua đời vì các loại bệnh.
Trước đây Hoắc Chấn Đình cảm thấy có thể là do người nhà họ Hoắc giết hại quá nhiều, ông trời trừng phạt nhà họ Hoắc bọn họ. Nhưng hôm nay thấy Diệp Tranh như vậy, anh ta đột nhiên cảm thấy, lẽ nào con cháu nhà họ Hoắc chết cũng là do có người động tay động chân sao?
Sự nghi ngờ này lại giống như bùa chú cứ quanh quẩn ở trong đầu Hoắc Chấn Đình.
Nếu đúng, đối phương sẽ là ai chứ?
Hoắc Chấn Đình nghĩ mãi vẫn không hiểu được, lại không thể trơ mắt nhìn một đứa trẻ vô tội chết oan chết uổng.
"Viện trưởng, tôi nhớ nhà họ Hoắc có một phòng riêng ở trong bệnh viện quân khu chúng ta, bất kỳ ai cũng không được vào."
"Đúng vậy."
Viện trưởng khẽ gật đầu nói: "Đây là vinh quang đặc biệt của cấp trên dành cho nhà họ Hoắc. Ngoại trừ người nhà họ Hoắc tự mình chỉ thị, không ai có thể tự do ra vào phòng bệnh này."
"Thu xếp cho Diệp Tranh tới dưỡng thương ở đó đi. Cần phải mau chóng tìm nguồn máu hiếm để chữa trị triệt để cho đứa trẻ này."
Lời Hoắc Chấn Đình nói xong lại khiến viện trưởng khẽ gật đầu.
"Được, chúng tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức. Lúc cần thiết là có thể vận dụng tới lực lượng của nhà họ Hoắc ở quân khu hay không?"
"Có thể."
Bây giờ Hoắc Chấn Đình là gia chur nhà họ Hoắc, lời này vừa nói ra, Thẩm Hạ Lan lại biết được mình và nhà họ Diệp nợ nhà họ Hoắc một ân tình lớn tới mức nào.
Cô vô cùng trịnh trọng cúi đầu trước Hoắc Chấn Đình.
"Cậu Hoắc, tôi đại biểu cho nhà họ Diệp cám ơn anh!"
Hoắc Chấn Đình khẽ nhíu mày. Khi nghe cô đại biểu nhà họ Diệp, anh ta ít nhiều có chút không thoải mái.
"Tôi chỉ không muốn nhìn thấy một đứa trẻ vô tội xảy ra chuyện thôi, không hề có liên quan gì tới nhà họ Diệp cả. Hơn nữa cô cũng không đại biểu cho nhà họ Diệp. Cho dù Diệp Ân Tuấn nói mọi chuyện nhà họ Diệp là do cô quyết định, nhưng với bên ngoài, cô dù sao cũng chỉ là một cô Thẩm, không phải sao?"
Những lời này có ý tứ hết sức rõ ràng.
Chỉ cần Diệp Ân Tuấn còn một ngày chưa cưới Thẩm Hạ Lan, ngày đó cô chỉ có thể là cô Thẩm. Cho dù Diệp Ân Tuấn cho cô quyền lợi lớn hơn nữa, Hoắc Chấn Đình cũng sẽ không nhận.
Tống Đình có chút tức giận, muốn nói gì đó, lại thấy rõ tình cảm trong mắt Hoắc Chấn Đình.
"Cậu Hoắc!"
Tống Đình không khỏi kinh ngạc kêu lên.
Hoắc Chấn Đình lại mỉm cười nhìn Thẩm Hạ Lan nói: "Chỉ cần cô còn một ngày không phải là vợ của Diệp Ân Tuấn, tôi lại có quyền lợi theo đuổi cô, không phải sao? Cô Thẩm."
Thẩm Hạ Lan tất nhiên cũng nhìn thấy được tình cảm trong mắt Hoắc Chấn Đình.
Lúc trước cô đã phát hiện ra, chỉ là khi đó Hoắc Chấn Đình không thể hiện ra ngoài, anh ta còn đang do dự, còn đang xoắn xuýt. Nhưng hôm nay Hoắc Chấn Đình đã xác định mục tiêu rõ ràng, nghĩ kỹ mình muốn gì.
Thẩm Hạ Lan cảm giác áp lực lớn như núi.
"Cậu Hoắc, người tôi yêu là Diệp Ân Tuấn, cả đời này chỉ có thể làm vợ của anh ấy."
"Không sao. Chưa đến giờ phút cuối cùng, tôi sẽ không bỏ qua."
Hoắc Chấn Đình không hề xúc động, ngược lại làm Thẩm Hạ Lan có phần không thích ứng nổi.
Thẩm Minh Triết khẽ nhíu mày, nhìn Hoắc Chấn Đình trước mắt nói: "Chú muốn theo đuổi mẹ cháu sao?"
"Đương nhiên."
Hoắc Chấn Đình nhìn thẳng vào Thẩm Minh Triết, không hề e ngại.
"Chú không thấy ngại khi mẹ cháu dẫn theo con riêng là cháu sao?"
"Minh Triết!"
Thẩm Hạ Lan không thích Thẩm Minh Triết nói mình như vậy. Từ trước đến nay cô chưa từng xem Thẩm Minh Triết và Thẩm Nghê Nghê là gánh nặng của mình.
Hoắc Chấn Đình lại có thể nhìn ra được sự kiên định trong ánh mắt của Thẩm Minh Triết.
Đứa trẻ này không đơn giản!
Đặc biệt là đôi mắt kia không chỉ giống Diệp Ân Tuấn, sợ rằng theo thời gian, cậu bé có thể còn tiến bước cao hơn cả Diệp Ân Tuấn.
Hoắc Chấn Đình vừa cười vừa nói: "Không sợ. Con cháu nhà họ Hoắc ít, chỉ cần cháu bằng lòng, mẹ cháu bằng lòng, cháu chính là con trai của chú."
"Cháu đã có ba rồi, rất xin lỗi."
Thẩm Minh Triết thản nhiên nói, chỉ là vừa cười lại vừa nói: "Nhưng cháu rất thích chú đấy. Cố gắng lên!"
Cậu bé đột nhiên dùng tay ra hiệu Hoắc Chấn Đình cố gắng lên, thậm chí kèm theo chút tinh nghịch.
Thẩm Hạ Lan quả thật muốn ngất xỉu.
"Thẩm Minh Triết!"
"Con đến đây!"
Thẩm Minh Triết đứng thẳng một cách nghiêm trang, sau đó thè lưỡi nói với Thẩm Hạ Lan: "Mami, gần đây con có thấy một câu nói, làm người không thể treo cổ trên một gốc cây nghiêng. Con thấy cậu Hoắc này thật sự không tệ đâu, mẹ có thể suy nghĩ một chút. Người như lão Diệp chẳng biết lấy lòng phụ nữ, mẹ vẫn nên suy nghĩ lại đi."
"Thẩm Minh Triết!"
Thẩm Hạ Lan cảm thấy con trai trước mắt hình như thay đổi rồi.
Không ngờ cậu bé lại bảo mẹ ruột là cô đi tiếp nhận sự theo đuổi của người đàn ông khác!
Lẽ nào trong lòng cậu bé lại không thích Diệp Ân Tuấn như vậy?
Thẩm Hạ Lan nghĩ mình cần phải dạy dỗ Thẩm Minh Triết, Thẩm Minh Triết lại chạy vào trong nhanh như làn khói, vừa chạy vừa nhăn mặt nói: "Mami, Diệp Tranh nhát gan, ở một mình sẽ thấy sợ. Con ở lại với em ấy nhé! Mẹ cứ suy nghĩ một chút về lời con nói đi. Chú Hoắc bên cạnh mẹ thật sự không tệ đâu! Lão Hoắc, cố gắng lên nhé!"
"Thẩm Minh Triết!"
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt. Mà Hoắc Chấn Đình lại bật cười.