Cục Cưng Có Chiêu

CHƯƠNG 147: DIỆP TRANH BỊ BỆNH




Sau khi Thẩm Hạ Lan rời đi, Diệp Ân Tuấn ở bên này lại thu xếp cho người tiến hành thủ tục chuyển viện. Anh làm việc kín đáo như vậy, cho nên không ai biết anh đi đâu.

Vào lúc ăn tối, Thẩm Hạ Lan mới biết được tin tức Diệp Ân Tuấn chuyển viện. Cô tự mình xuống bếp hầm canh bồ câu cho Diệp Ân Tuấn. Chỉ là khi cô bảo Tống Đình đưa qua, Tống Đình nói Diệp Ân Tuấn đã không còn ở bệnh viện ban đầu, nhưng không nói Diệp Ân Tuấn đi đâu.

Cô biết, lần này cô đã làm Diệp Ân Tuấn hoàn toàn bị tổn thương rồi.

Tống Đình nhìn Thẩm Hạ Lan, khẽ hỏi: "Mợ chủ, tổng giám đốc Diệp bảo tôi hỏi cô, lần này cô quay về rốt cuộc có mục đích gì? Chỉ cần tổng giám đốc Diệp có thể làm được thì cô cứ nói. Cô có thể tùy ý động tới bất kỳ vật gì, tài nguyên gì của nhà họ Diệp."

"Tôi muốn gặp anh ấy!"

Bây giờ Thẩm Hạ Lan không muốn nói gì cả, chỉ muốn gặp được Diệp Ân Tuấn.

Tống Đình khó xử nói: "Mợ chủ, cô đừng gây khó dễ cho tôi. Cô cũng biết, tổng giám đốc Diệp đã đưa ra quyết định gì thì không ai có thể can thiệp được. Ngài ấy luôn nói mợ có thể muốn bất kỳ điều gì, cũng có thể lấy đi bất kỳ thứ gì, thậm chí là mạng của ngài ấy. Nhưng bây giờ ngài ấy không muốn gặp cô."

Trong lòng Thẩm Hạ Lan lại thấy khó chịu nổi.

Anh đã hạ quyết tâm không gặp lại cô sao?

Hay là anh quyết định thật sự quên cô đi?

Thẩm Hạ Lan không biết, chỉ cảm thấy trái tim mình lại trở nên trống rỗng.

"Triệu Ninh nhận tội rồi sao?"

Thẩm Hạ Lan muốn dời cảm xúc của mình đi, nếu không cô không biết mình sẽ làm gì nữa. Nếu để cho cảm xúc tiêu cực của mình ảnh hưởng đến Thẩm Minh Triết, cô sẽ không đành lòng.

Tống Đình lắc đầu nói: "Không, Triệu Ninh vẫn cứng miệng, có thể đang chờ gì đó."

"Tôi không thể ra khỏi nhà họ Diệp sao? Tôi không đi tìm Diệp Ân Tuấn, tôi ra ngoài làm việc cũng không được à?"

Lời Thẩm Hạ Lan nói làm Tống Đình không biết phải trả lời thế nào.

"Tôi cần phải hỏi tổng giám đốc Diệp đã."

"Được."

Thẩm Hạ Lan không tranh cãi, đặc biệt nghe lời. Nhưng Tống Đình nhìn ra được ánh mắt cô trở nên ảm đạm. Bây giờ Thẩm Hạ Lan giống như một cái xác không hồn, không hề có bất kỳ cảm xúc nào, giống như Diệp Ân Tuấn trong năm năm qua vậy.

Anh ta lại lắc đầu.

Tống Đình không biết nên nói thế nào về quan hệ giữa Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan và tình cảnh bây giờ, càng không biết nên khuyên giải thế nào, chỉ hi vọng hai người có thể dần dần đột phá được chút chướng ngại tâm lý, cố gắng ở với nhau.

Hai người yêu nhau không dễ dàng, có thể đi đến tình cảnh bây giờ lại càng không dễ dàng gì, không phải sao?

Tống Đình thở dài, gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn im lặng một lát mới nói: "Cô ấy muốn đi đâu, cậu đều phải đi theo, cần phải bảo vệ tốt an toàn của cô ấy."

"Tổng giám đốc Diệp, nếu ngài không yên lòng về mợ chủ như vậy, ngài cần gì phải..."

Tống Đình muốn khuyên giải, chỉ là còn chưa nói gì, Diệp Ân Tuấn đã cúp máy.

Một người kiêu ngạo như vậy, khi anh hoàn toàn đặt trái tim mình ở trước mặt Thẩm Hạ Lan mà không hề giữ lại, nhưng nhận được là sự lừa dối và lợi dụng của Thẩm Hạ Lan, điểm này mới là khiến người ta tổn thương nhất đi.

Cho dù Tống Đình không biết mục đích Thẩm Hạ Lan quay về là muốn lợi dụng Diệp Ân Tuấn làm gì, nhưng anh ta thật sự không cảm thấy Thẩm Hạ Lan là người lòng dạ ác độc như vậy.

Rõ ràng hai người yêu nhau, cần gì phải hành hạ nhau chứ?

Sau khi Tống Đình cúp máy, mới nói với Thẩm Hạ Lan: "Tổng giám đốc Diệp nói, cô muốn đi đâu cũng được, nhưng tôi phải đi theo để bảo vệ an toàn của cô."

"Có thể."

Thẩm Hạ Lan cũng không mong Diệp Ân Tuấn có thể hoàn toàn thả mình ra.

Cô hiểu được xoắn xuýt, khổ sở trong lòng Diệp Ân Tuấn.

Lúc ăn cơm tối, nhiệt độ cơ thể Diệp Tranh vẫn không hề giảm xuống, Thẩm Hạ Lan ít nhiều có chút lo lắng.

"Tình trạng của Diệp Tranh như vậy đã bao lâu rồi?"

"Không lâu, chỉ bắt đầu từ đêm qua."

Diêm Chấn đối xử với Thẩm Hạ Lan không có gì khác.

Thẩm Hạ Lan ít nhiều hơi nghi ngờ.

"Sao có thể đột nhiên bị bệnh chứ? Đã đi khám chưa?"

"Đi khám rồi. Bác sĩ nói là cảm cúm dạ dày. Nhưng sức khỏe của Diệp Tranh luôn rất tốt, lần này lại vừa đi ngoài vừa nôn, còn sốt nữa, quả thật làm người ta hơi lo lắng."

Diêm Chấn nhíu mày, trong lời nói lộ rõ vẻ lo lắng.

Thẩm Minh Triết cũng không thèm ăn lắm, khẽ nói: "Mami, có nên nói cho lão Diệp biết không? Diệp Tranh đã nói mê sảng suốt cả ngày rồi."

"Nói mê sảng? Nói mê sảng gì vậy?"

Thẩm Hạ Lan hơi nghi ngờ.

Thẩm Minh Triết khẽ nói: "Cứ luôn nói muốn tìm mami."

Tim Thẩm Hạ Lan chợt đập thình thịch.

Mẹ của Diệp Tranh là Sở Anh Lạc. Mà tình cảnh của Sở Anh Lạc bây giờ lại tuyệt đối không thể để cho Diệp Tranh gặp được. Bây giờ Diệp Tranh là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô ta, cô ta có thể sẽ làm gì Diệp Tranh không?

"Có mấy người giúp việc trong nhà là mới tới? Tôi nói là do Sở Anh Lạc thuê vào?"

Câu hỏi của Thẩm Hạ Lan làm chị Lưu thoáng ngây người, chẳng qua vẫn vội vàng nói: "Có ba người mới thuê vào hai, ba năm nay, nhưng không phải do cô Sở thuê vào, là thím Trương quản nhà lúc trước thuê vào. Sao vậy? Cô Thẩm, có vấn đề gì sao?"

"Tìm một người thành thật xét nghiệm thử tất cả thức ăn tối qua. Thuận tiện mặc quần áo tử tế cho Diệp Tranh. Diêm Chấn, anh đi với tôi và Diệp Tranh qua bệnh viện một chuyến."

Thẩm Hạ Lan quyết định thật nhanh, luôn cảm thấy phương diện này có chút chuyện gì đó.

Diêm Chấn thấy Thẩm Hạ Lan cẩn thận như vậy, cũng khẩn trương.

"Mami, con cũng muốn đi."

Thẩm Minh Triết dường như ý thức được điều gì, nắm chặt lấy ống tay áo của Thẩm Hạ Lan.

Nhìn ánh mắt kiên định của con trai, Thẩm Hạ Lan cũng không yên tâm để cậu bé ở trong nhà một mình, nên khẽ gật đầu.

Không biết sao, Thẩm Hạ Lan đặc biệt tin tưởng bệnh viện quân khu. Vì đề phòng có bất trắc, cô thậm chí gọi điện thoại cho Hoắc Chấn Đình. Bởi vì cô nghe nói quan hệ giữa viện trưởng của bệnh viện quân khu bây giờ và Hoắc Chấn Đình không tệ.

Lúc Hoắc Chấn Đình nhận được điện thoại của Thẩm Hạ Lan đã rất cao hứng, nhưng nghe nói là chuyện của Diệp Tranh – con trai của Diệp Ân Tuấn, anh ta lại có phần thất vọng.

Nhưng Hoắc Chấn Đình rốt cuộc vẫn là một đàn ông có khả năng tự chủ rất mạnh, anh ta nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, lập tức chạy tới bệnh viện quân khu.

Thẩm Hạ Lan dẫn theo Thẩm Minh Triết và Diêm Chấn ra khỏi nhà cũ của nhà họ Diệp, nhưng không để cho bao nhiêu người biết.

Viện trưởng thấy Hoắc Chấn Đình đặc biệt tới đánh tiếng, biết Thẩm Hạ Lan trước mắt rất quan trọng đối với Hoắc Chấn Đình, ông ta vội vàng bước lên đón lấy. Khi nhìn thấy được bệnh nhân là Diệp Tranh, viện trưởng thoáng ngẩn người.

Ông ta chưa từng nghe nói nhà họ Hoắc và nhà họ Diệp có quan hệ gì quá thân thiết. Bây giờ Hoắc Chấn Đình lại vì cậu chủ nhỏ nhà họ Diệp mà vất vả như vậy, viện trưởng có phần không hiểu nhưng cũng không hỏi thăm nhiều.

"Tôi sẽ kiểm tra cẩn thận!"

Viện trưởng nhìn về phía Thẩm Hạ Lan khẽ gật đầu, lại đưa Diệp Tranh vào phòng kiểm tra.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm giác mình bỏ sót điều gì.

"Tống Đình, anh phái người đi mai phục ở gần Cục cảnh sát. Tôi sợ tối nay sẽ có người cướp ngục."

Tống Đình thoáng sững sờ, có phần không tin chắc nói: "Cô Thẩm, không thể như vậy chứ? Dù sao ở đó cũng là Cục cảnh sát."

"Chuẩn bị nhiều một chút dù sao cũng không sai, cùng lắm mất công chờ một đêm. Tôi thật sự hy vọng là chỉ mất công chờ một đêm, nếu vậy tôi sẽ mời các anh em ăn sáng."

Thẩm Hạ Lan đã nói vậy, Tống Đình tất nhiên không nói gì nữa, lập tức thu xếp người đi qua.

Hoắc Chấn Đình biết trong Cục cảnh sát đang giam giữ người nào, chỉ cảm thấy hơi nghi ngờ.

"Cô đang nghi ngờ gì vậy?"

"Diệp Tranh là một đứa trẻ rất dễ nuôi, trong một năm cũng rất ít khi cảm mạo nóng sốt. Nhưng bắt đầu từ tối qua nó lại bị sốt tới mê sảng. Tôi nghi ngờ nó không phải bị bệnh, mà bị người ta hạ độc."

"Cái gì?"

Hoắc Chấn Đình hơi kinh sợ: “Cô có chứng cứ gì không?"

"Không, chỉ là trực giác thôi. Nếu tôi là Sở Anh Lạc, đã đến nước này, dù sao cũng phải liều mạng đánh một lần, không thể cam tâm tình nguyện ở lại trong tù chờ chết được. Hơn nữa bên ngoài còn có một Tống Khinh Dao đấy. Mấy ngày qua Tống Khinh Dao thành thật, cũng không hề tìm tới tôi. Điều này không phù hợp với phong cách làm việc của bà ta, trừ khi bà ta muốn làm chuyện lớn hơn nữa."

Thẩm Hạ Lan bình tĩnh phân tích.

Hoắc Chấn Đình lập tức hiểu rõ.

"Ý của cô là bọn họ muốn dùng Diệp Tranh làm điểm đột phá?"

"Tôi đoán chắc là vậy. Chỉ cần có Diệp Tranh ở trong tay, bọn họ lại còn cơ hội."

Thẩm Hạ Lan thản nhiên nói, trong lời nói không có bất kỳ tình cảm nào.

Hoắc Chấn Đình đột nhiên cảm thấy Thẩm Hạ Lan trước mắt hình như đã mất đi điều gì đó, lạnh lùng không chút hơi ấm, lãnh đạm như vậy.

Đã có chuyện gì xảy ra với cô vậy?

Hay Triệu Ninh đã nói gì làm ảnh hưởng tới Thẩm Hạ Lan?

Sao cô lại muốn hỏi chuyện năm năm trước?

Năm năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hoắc Chấn Đình nghĩ mãi vẫn không hiểu được, cảm thấy bây giờ cũng không phải là thời điểm mình nên hỏi thăm, chỉ đành khẽ hỏi: "Sợ rằng Tống Khinh Dao không có lá gan cướp ngục đi?"

"Ai biết được."

Thẩm Hạ Lan không nói nữa.

Mặc dù Thẩm Minh Triết không hiểu Thẩm Hạ Lan và Hoắc Chấn Đình đang nói gì, nhưng mơ hồ cảm giác có liên quan đến Diệp Tranh. Mà Diệp Tranh bị ốm cũng không phải bình thường. Đôi mắt phượng của cậu bé híp lại.

Thẩm Hạ Lan thấy con trai không nói lời nào, cho rằng cậu bé bị khiếp sợ nên vỗ nhẹ vào sau lưng cậu bé nói: "Đừng sợ, có mẹ ở đây rồi."

"Con không sợ, chỉ lo lắng cho sức khỏe của Diệp Tranh thôi."

Thẩm Minh Triết thật sự lo lắng cho Diệp Tranh. Mặc dù thằng nhóc thối kia có lúc tương đối ngốc, vẫn luôn thích làm cái đuôi nhỏ của cậu bé, nhưng cậu bé vẫn lo lắng.

Thẩm Hạ Lan không nói gì, trong lòng cũng hơi lo lắng.

Cô biết Diệp Tranh có ý nghĩa thế nào đối với Diệp Ân Tuấn. Nếu Diệp Tranh thật sự xảy ra chuyện gì, chắc hẳn cả đời Diệp Ân Tuấn cũng không thể sống tốt được.

Từng giây từng phút trôi qua, Diệp Tranh vẫn chưa ra. Người chờ đợi ít nhiều có chút sốt ruột. Mà Thẩm Minh Triết đã có phần không chờ được, muốn xông vào đi, lại bị Thẩm Hạ Lan cản lại.

"Lại chờ thêm một lát nữa. Chúng ta phải tin tưởng bác sĩ, tin tưởng Diệp Tranh. Mặc dù thằng bé không thông minh như con, nhưng nó vẫn là đứa trẻ nhà họ Diệp. Đứa trẻ nhà họ Diệp sẽ không yếu ớt như vậy."

Thẩm Minh Triết khẽ gật đầu và bình tĩnh lại.

Lại qua nửa giờ, cánh cửa phòng kiểm tra cuối cùng được mở ra. Viện trưởng mệt mỏi đi ra.

"Viện trưởng, thế nào rồi?"

Thẩm Hạ Lan hơi lo lắng hỏi thăm.

Viện trưởng nhìn cô, lại nhìn Hoắc Chấn Đình khẽ nói: "Tôi cần phải gặp tổng giám đốc Diệp. Tôi có mấy lời muốn nói với tổng giám đốc Diệp."

"Ông cũng biết tình hình sức khỏe của tổng giám đốc Diệp đấy. Không phải anh ấy đã chuyển viện để cố gắng dưỡng bệnh sao? Từ giờ trở đi, tôi tiếp nhận mọi chuyện của Diệp Tranh. Bất cứ chuyện gì của nó đều có liên quan đến tôi. Viện trưởng có lời gì, không ngại nói thẳng đi."

Thẩm Hạ Lan lại biểu thị công khai như vậy.

Hoắc Chấn Đình hơi ngây người. Viện trưởng cũng hơi sửng sốt.

Mặc dù ông ta biết quan hệ giữa Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn không tệ, nhưng cô thật sự có thể đại diện cho cả nhà họ Diệp sao?

Tống Đình thấy viện trưởng hơi do dự, bước lên nói: "Tổng giám đốc Diệp nhà chúng tôi nói, mọi chuyện nhà họ Diệp sẽ do cô Thẩm định đoạt. Viện trưởng có chuyện gì không ngại cứ nói thẳng ra. Quyết định của của cô Thẩm nhà chúng tôi lại đại biểu cho tổng giám đốc Diệp, đại biểu cho nhà họ Diệp."

Nghe Tống Đình nói vậy, trong lòng Thẩm Hạ Lan lập tức khó chịu.

Đã như vậy rồi, Diệp Ân Tuấn còn tuyệt đối tin tưởng và nuông chiều cô, chỉ là anh lại không chịu gặp cô!