Cục Cưng Có Chiêu

Chương 142: Ác giả ác báo , báo ứng khó chịu




Thẩm Hạ Lan vừa nghĩ chuyện vừa đi theo Hoắc Chấn Đình, bất tri bất giác đến cửa phòng giam, nhưng vì không thấy đừng nên bước hụt một bậc thang, cả người ngã về phía Hoắc Chấn Đình.



Không kịp đề phòng, lúc Tống Đình muốn đỡ đã không còn kịp rồi, Thẩm Hạ Lan ngã lên người Hoắc Chấn Đình, hơn nữ còn ngồi trên đùi Hoắc Chấn Đình.



Cảm giác mềm mại khiến Hoắc Chấn Đình cả người ngây ngẩn, thậm chí còn đỡ eo Thẩm Hạ Lan theo bản năng.



Eo cô mềm thật, rất nhỏ, giống như rắn nước vậy. Hoắc Chấn Đình không kìm được hơi rung động.



Thẩm Hạ Lan cảm giác được bên hông một hai bàn tay mạnh mẽ có lực, mang nhiệt độ nóng bỏng, giống như đốt cháy da thịt cô, khiến cô muốn đứng dậy theo bản năng, nhưng lại hơi đột ngột, lúc ngẩng đầu lên đầu đập vào cằm Hoắc Chấn Đình.



Vốn không biết Hoắc Chấn Đình đã cúi đầu lúc nào, giống như là vì nhìn xem cô thế nào, nhưng chỉ có trong lòng Hoắc Chấn Đình mới biết rõ, vừa rồi trong nháy mắt đó anh ta có ý nghĩ không tốt với cô gái trước mặt.



Nếu như không phải do Thẩm Hạ Lan đột nhiên ngẩng đầu, anh ta không biết mình có hôn Thẩm Hạ Lan hay không.



Vừa nghĩ tới suy nghĩ và hành động của mình vừa rồi, trong lòng Hoắc Chấn Đình đột nhiên có chút ngượng ngùng. Đối diện với ánh mắt trong veo hoảng hốt của Thẩm Hạ Lan, Hoắc Chấn Đình càng cảm thấy mình giống như một tên tiểu nhân bỉ ổi.



"Không có chuyện gì chứ?"



Hoắc Chấn Đình vội vàng mở miệng, nhưng giọng có hơi khàn khàn, ánh mắt có hơi tối tăm.



Thẩm Hạ Lan không phải cô nhóc mới lớn, đương nhiên đọc hiểu ý ánh mắt Hoắc Chấn Đình hiện tại, cô vội vàng đứng lên, ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi. Vừa rồi mải suy nghĩ, xin lỗi."



"Không sao."



Trên đùi đột nhiên mất đi sức nặng và sự ấm áp, Hoắc Chấn Đình chỉ cảm thấy đáy lòng hơi mất mát, giống như đáy lòng đang phô ra gì đó. Anh ta muốn giữ lấy, nhưng cuối cùng lý trí chiến thắng tình cảm, lặng lẽ thu tay về.



"Không sao, ở đây khá nhiều bậc thang, cô cẩn thận một chút."



Hoắc Chấn Đình nhàn nhạt nói, nhưng ánh mắt đã không dám nhìn Thẩm Hạ Lan, ánh mắt anh ta bây giờ không lừa được Thẩm Hạ Lan.



Tống Đình nữa một bên nhìn rõ, khẽ cau mày sau nhanh chóng đi tới giữa Thẩm Hạ Lan và Hoắc Chấn Đình, nhẹ giọng nói với Thẩm Hạ Lan: "Cô Thẩm, tôi đỡ cô đi, nơi này không dễ đi."



Ở bên ngoài, Tống Đình hay gọi Thẩm Hạ Lan là cô Thẩm, dẫu sao thân phận cô vẫn không thể công khai ngay.



Thẩm Hạ Lan gật đầu, cảm giác rất là lúng túng.



Việc ngoài ý muốn khiến Hoắc Chấn Đình và Thẩm Hạ Lan trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể yên lặng đi vào bên trong.



Đèn ở trong ngục là đèn cảm ứng. Liên tục sáng lúc có người đi qua.



Thẩm Hạ Lan chú ý vào ngục tối, cảm giác nhà họ Hoắc cực kỳ giống gia đình quân nhân trước đây, trong ngục thậm chí còn thoang thoảng mùi máu tanh.



Hoắc Chấn Đình tựa như nghĩ tới gì, thấp giọng nói: "Ở đây có máu, cô Thẩm đợi ở đây thì hơi, tôi cho người đưa Triệu Ninh ra ngoài là được."



Thẩm Hạ Lan có hơi không chịu nổi mùi vị bên trong, thấp giọng hỏi: "Như vậy được không? Lỡ anh ta chạy..."





"Nó chạy không thoát."



Hoắc Chấn Đình nói mười phần tự tin, Thẩm Hạ Lan chỉ có thể gật đầu, không có cách, uy lực lăn lộn, thật sự không vào nổi.



Tống Đình tìm một cái ghế cho Thẩm Hạ Lan ngồi xuống.



Nơi này hẳn là chỗ nghỉ ngơi tạm thời, trên bàn còn để trà nóng, nhiệt độ vừa vặn.



Tống Đình thấy Thẩm Hạ Lan nhìn về phía bình trà, vội vàng hỏi: "Cô Thẩm, cô khát sao?"



"Không, chỉ cảm thấy kỳ lạ, nước này ấm thật."



Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói nghi ngờ của mình ra.




Tống Đình nói: "Nhà họ Hoắc vì muốn biết tung tích con cháu mình, mỗi ngày không lúc nào không tra hỏi Triệu Ninh, chắc cậu Hoắc ở đây nhiều."



Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ.



"Triệu Ninh biết tung tích con cháu nhà họ Hoắc?"



"Nghe nói ban đầu vào cô nhi viện cùng Triệu Ninh còn có một người nữa, nhiều năm như vậy Triệu Ninh luôn chăm sóc cô bé. Nói mình là con cháu nhà họ Hoắc cũng là Triệu Ninh tự nói, nếu như anh ta không biết chân tướng, ai tin chứ? Bây giờ nhà họ Hoắc ít người, có thể tìm về dù chỉ một một người, bà cụ Hoắc cũng nóng lòng muốn gặp."



Nghe Tống Đình như vậy nói, Thẩm Hạ Lan lại nhớ con gái mình.



Cô là một người mẹ, đương nhiên biết nỗi đau nhớ con, con trai bà cụ Hoắc cũng chết trên chiến trường, hôm nay chỉ còn lại mỗi Hoắc Chấn Đình, mà hai chân Hoắc Chấn Đình cũng không thể đi lại.



Trong lúc nhất thời Thẩm Hạ Lan tôn trọng nhà họ Hoắc hơn.



Bất kể bà cụ Hoắc nói cái gì, làm cái gì, thì những người đàn ông nhà họ Hoắc đúng là làm người ta tôn trọng.



Thẩm Hạ Lan không nói nữa, yên lặng chờ, không bao lâu Triệu Ninh bị đưa ra ngoài, Thẩm Hạ Lan rốt cuộc cũng biết tại sao Hoắc Chấn Đình nói anh không chạy thoát.



Triệu Ninh hai chân máu thịt lẫn lộn, bị người ta kéo ra, chắc hẳn hai chân đã không thể đi lại. Như vậy, trừ phi là có người tới cứu Triệu Ninh, nếu không là tự mình thì chắc chắn không chạy được.



Lúc thấy Thẩm Hạ Lan, Triệu Ninh ít nhiều có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh cúi đầu. Trong lòng anh ta biết rõ Thẩm Hạ Lan tới hỏi anh ta là vì gì.



"Cô Thẩm có chuyện muốn hỏi cậu, tốt nhất là nên thành thật trả lời, nếu không thì cậu cũng biết phương pháp nhà họ Hoắc thế nào."



Hoắc Chấn Đình lạnh lùng vừa nói, vô hình cho người ta cảm giác bị áp chế đến xơ xác.



Triệu Ninh khẽ cau mày, khẽ rung mình một cái, hẳn là vẫn có bóng ma trong lòng, nhưng lại không có mở miệng nói chuyện.



Thẩm Hạ Lan nhìn anh ta, không hề đồng tình. Triệu Ninh làm những chuyện kia, anh ta phải vì hành động của mình trả giá quá đắt.




Nếu như không nhờ Thẩm Minh Triết thông minh, nếu như không do Diệp Ân Tuấn tìm kịp thời, bây giờ sợ rằng giờ cô đã sớm mất đứa con yêu quý.



Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nhìn Triệu Ninh hỏi: "Vụ bắt cóc con tôi do anh làm? Bị người nào sai khiến?"



Cô không thể vừa vào đã hỏi chuyện năm năm trước, huống chi bây giờ Hoắc Chấn Đình vẫn còn ở đây.



Triệu Ninh nhíu lông mày lại, giống như đang suy nghĩ xem có nên nói hay không, có muốn nói hay không.



Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói: "Có lẽ tôi không có thủ đoạn giống nhà họ Diệp và nhà họ Hoắc, nhưng người cậu muốn bảo vệ, tôi có thể tìm ra. Đừng tưởng rằng có cậu che chở cô ta thì tôi không tìm được. Triệu Ninh, sống chết của Tiểu Tử phụ thuộc vào cậu."



Cô đã sớm nhìn ra tình cảm của Triệu Ninh với Tiểu Tử.



Một người đàn ông nhận hết tra tấn mà không nói ra tung tích Tiểu Tử, điều này nói lên gì? Nói rõ Tiểu Tử rất quan trọng với anh ta.



Quả nhiên, lúc Triệu Ninh nghe được tên Tiểu Tử, đột nhiên ngẩng đầu.



"Cô đừng động đến cô ấy!"



Mắt Hoắc Chấn Đình đột nhiên híp lại.



Anh ta vẫn luôn muốn biết tung tích Tiểu Tử, nhưng không tìm được, hôm nay từ trong miệng Thẩm Hạ Lan biết được cô cũng biết tung tích Tiểu Tử, Hoắc Chấn Đình ít nhiều hơi mừng rỡ.



Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói: "Các người đụng đến đứa con trai yêu quý của tôi, suýt chút nữa khiến con trai tôi xảy ra chuyện, cậu dựa vào cái gì bảo tôi đừng động vào Tiểu Tử? Cậu vẫn còn tưởng Sở Anh Lạc còn có thể che chở cho hai cô cậu đấy à? Tôi có thể nói cho cậu biết, Sở Anh Lạc điên rồi, đang ở trong tù, biết tại sao cô ta điên không? Trong ngục giam đột nhiên bùng lên một trận hỏa hoạn, khói lửa khắp nơi suýt nữa thiêu cô ta thành tro, giống như trận hỏa hoạn năm năm trước vậy."



Con người của cô đột nhiên sắc bén.



Triệu Ninh cả người đột nhiên run rẩy.




Anh ta nhìn thẳng về phía Thẩm Hạ Lan.



Người phụ nữ trước mắt này không hề biết, nhưng cặp mắt của cô giống hết đôi mắt đã nhìn anh ta trong trận hỏa hoạn năm năm trước.



Anh ta chợt run rẩy, thậm chí muốn lùi về phía sau, nhưng không làm được.



Thẩm Hạ Lan tiến lên một bước nói: "Cậu tin trên thế giới này có nhân quả báo ứng không? Cậu tin oan hồn trong trận hỏa hoạn sống dậy về báo thù không? Triệu Ninh, cậu cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho cậu sao?"



Sắc mặt Triệu Ninh trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy.



"Cô, cô là..."



"Không sai, cậu đoán không sai. Lửa làm người ta tỉnh táo, cũng có thể khiến người ta điên cuồng, như Sở Anh Lạc. Người như Tiểu Tử, cậu đoán có thể vững vàng trong hỏa hoạn bao lâu? Lúc da thịt cô ta bị lửa hun, chắc mùi thơm lắm."



"Không! Không được! Đừng đối xử với Tiểu Tử như vậy! Cô ấy không biết gì hết! Chuyện năm năm trước không liên quan gì đến cô ấy!"




Triệu Ninh đột nhiên hét lớn.



"Không liên quan đến cô ta, thì liên quan đến ai? Chuyện này dù sao cũng phải có một chân tướng không phải sao? Cậu tưởng là chân tướng sẽ bị chôn vùi à? Cậu cho là người tốt sẽ chết vô ích sao? Triệu Ninh, Tiểu Tử là báu vật của cậu, nhưng làm gì có đứa con nào không là châu báu của ba mẹ chúng? Năm đó lúc người kia cầu xin cậu tha thứ, cậu có nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay không? Ban đầu cậu đẩy cô ấy vào trong hỏa hoạn, cậu có nghĩ một ngày người thương của mình cũng phải chịu đựng những thứ như vậy? Người đang làm, trời đang nhìn, ác giả ác báo, báo ứng khó chịu. Bất kể bây giờ tôi làm gì với Tiểu Tử, cũng là bởi vì nhân quả của cậu. Đừng nói điều kiện với tôi, cũng đừng nói mấy lời vô dụng với tôi, chuyện tôi muốn biết cũng phải biết được từ miệng cậu, chẳng qua tôi cho cậu một cơ hội, nếu như cậu không biết quý trọng, vậy thì mạng của Tiểu Tử, tôi lấy!"



Lời cuối cùng Thẩm Hạ Lan nói hết sức ngang ngược, khiến ba người đàn ông ngây ngẩn.



Lúc này Thẩm Hạ Lan không còn là người phụ nữ yếu đuối, cô như mặc thêm chiến giáp, đứng ở trên chiến trường, tư thế hiên ngang không thua gì người nhà họ Hoắc.



Hoắc Chấn Đình nhìn hơi mê mẩn, Tống Đình cũng không biết tâm trạng của mình lúc này như thế nào.



Cô chủ thay đổi!



Năm năm trước cô chủ quả thật không giống Thẩm Hạ Lan bây giờ!



Cô không nhu nhược nữa, có người mình muốn phải bảo vệ, cô trở nên càng ngày càng giống Diệp Ân Tuấn.



Tống Đình lặng lẽ đứng ở một bên bảo vệ, chuẩn bị sẵn sàng lỡ Triệu Ninh phản công.



Sắc mặt Triệu Ninh trắng bệch như sáp, cả người cúi đầu suy nghĩ, giống như trầm tư, cũng giống như đang rối rắn, nhưng Thẩm Hạ Lan không nóng vội.



Cô chậm rãi ngửa người, ngón tay vô thức gõ lên mặt bàn, từng cái từng cái, như gõ vào tim người ta.



Hoắc Chấn Đình nhìn dáng vẻ cô lúc này trầm tĩnh lạnh lùng tựa như nhìn thấy bóng dáng Hoắc Chấn Phong.



Anh cả của anh ta trước đây cũng là người lạnh lùng trầm tĩnh khiến người ta khó chịu.



Anh ta đột nhiên lắc đầu một cái.



Đây là thế nào chứ?



Lại cảm thấy Thẩm Hạ Lan và Hoắc Chấn Phong hơi giống nhau.



Hoắc Chấn Đình cảm thấy mình hôm nay có thể bị điên rồi.



Thẩm Hạ Lan và Hoắc Chấn Phong không có gì giống nhau, lại không có quan hệ gì với nhà họ Hoắc, anh ta thực sự nghĩ tới anh cả.



Xem ra anh ta quá nhớ anh mình.



Hoắc Chấn Đình khẽ cười khổ, lắc đầu một cái.



Ngay lúc này, Triệu Ninh đột nhiên xông lên, hướng thẳng tới Thẩm Hạ Lan, bộ dáng kia rất giống sẽ cùng sống cùng chết với Thẩm Hạ Lan.