CHƯƠNG 1101
“Cái gì?”
Lam Tử Thất vẫn còn ngơ ra, nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy có chút sửng sốt. , Thẩm Hạ Lan ra hiệu cho cô im lặng, sau đó giả bộ đang ngủ, nằm ở đó, Sau khi mẹ Thẩm đi vào, cũng không dám ngẩng đầu nhìn mà chỉ dùng chổi quét một lượt, không ngờ Lam Tử Thất lại ở đó, cũng may Diệp Ân Tuấn lại không ở.
Thẩm Hạ Lan vẫn đang ngủ say.
Lam Tử Thất sau đó mới phản ứng lại, trong lòng hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: “Ai nha, bà qua đây lau bàn chút đi.”
Mẹ Thẩm nhanh chóng bước tới.
Nói thật ra, nhiều năm như vậy, mẹ Thẩm ở cùng ba Thẩm chưa từng chịu nhiều thiệt thòi hay chịu khổ, đừng nói đến làm việc nhà, ở nhà luôn có rất nhiều người hầu hạ, cho dù lúc cuộc sống không dễ dàng, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan cũng không để họ chịu khổ cực gì.
Bây giờ bị Lam Tử Thất sai khiến, mẹ Thẩm có phần khó xử.
Bà bước tới, không dám nhìn vào mắt Thẩm Hạ Lan, càng không dám nhìn Lam Tử Thất, cúi đầu, cầm giẻ lau bàn.
“Vứt thứ này đi, không ăn nữa.”
Lam Tử Thất cố ý ném đồ xuống đất.
Mẹ Thẩm dừng lại, không cam tâm tình nguyện cúi xuống nhặt vỏ chuối lên.
Chuối ăn được một nửa, dính nhớp nháp, vì không có bao tay nên tay nên mẹ Thẩm trực tiếp cầm lấy vỏ chuối, cả người cảm giác không ổn, nhưng bà ta nghĩ đến Thẩm Phong bị bắt đi, lại không thể không ổn định cảm xúc, ném quả chuối vào thùng rác.
“Khụ khụ.”
Thẩm Hạ Lan kịp thời ho khan một tiếng.
Lam Tử Thất nhanh chóng bước tới, đỡ cô dậy.
“Cậu không sao chứ? Sao rồi? Vết thương có đau không? Thẩm Niệm Niệm này thật sự là đồ khốn nạn. Xem ả ta đánh cậu ra thế này. Nếu gặp được ả, tớ đảm bảo sẽ không để ả ta có kết cục tốt đâu.”
Lam Tử Thất lớn tiếng nói, mẹ Thẩm không khỏi dừng lại một chút.
Bà ta liếc nhìn Thẩm Hạ Lan, thấy trên người Thẩm Hạ Lan có máu rỉ ra, đỏ đến chói mắt.
Thẩm Niệm Niệm làm gì Thẩm Hạ Lan, mẹ Thẩm không biết, nhưng bà cứ tự nhủ với lòng Thẩm Niệm Niệm tự có chừng mực, chẳng qua có chút bất mãn với Thẩm Hạ Lan thôi, nhẹ nhàng trừng phạt Thẩm Hạ Lan chút, nhưng bây giờ lại nhìn thấy bộ dạng Thẩm Hạ Lan như thế này, cùng khuôn mặt yếu ớt tái nhợt như tờ giấy, mẹ Thẩm cảm thấy có chút không bình tĩnh.
Bà ta do dự, trằn trọc, không biết mình nên làm gì bây giờ.
Thẩm Hạ Lan từ khóe mắt liếc nhìn mẹ Thẩm, đáy mắt hiện lên một tia do dự và không nỡ.
Người phụ nữ này rốt cuộc vẫn còn tình cảm với cô.
Nếu lúc này mẹ Thẩm rời khỏi đây, không cầu xin Thẩm Niệm Niệm nữa, Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình có thể tha cho ba Thẩm, dù sao bọn họ cũng là cha mẹ nuôi của mình, ân nghĩa nuôi dưỡng nhiều năm như vậy thật sự không dễ dàng.
Lam Tử Thất khi thấy Thẩm Hạ Lan nhìn mẹ Thẩm thì cau mày.
Con nhỏ này thực mềm lòng.
Cô kéo Thẩm Hạ Lan, nhỏ giọng nói: “Đau không? Tớ gọi bác sĩ cho cậu?”
Bây giờ mẹ Thẩm chỉ muốn cùng Thẩm Hạ Lan có không gian riêng, Lam Tử Thất đương nhiên biết, như vậy, thế nào thì cô cũng phải tạo điều kiện đúng không?
Thẩm Hạ Lan thở dài, gật đầu, không nói nữa, nhưng cũng coi như là thừa nhận.
Lam Tử Thất liếc nhìn mẹ Thẩm, trầm giọng nói: “Này, thu dọn xong liền rời đi. Đây là phòng chăm sóc đặc biệt. Đừng ở quá lâu.”
Mẹ Thẩm gật đầu không nói gì.
Sau khi Lam Tử Thất rời đi, Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút ngứa.
Cô ho khan hai tiếng, cố gắng lắm mới lấy được cốc nước, nhưng không biết Lam Tử Thất có cố ý hay không, lại đặt cốc nước xa đến mức cô không với tới được.
Thẩm Hạ Lan nhìn mẹ Thẩm thấp giọng nói: “Xin lỗi, bà có thể lấy cốc nước cho tôi được không?”
Mẹ Thẩm trầm mặc một lát không lên tiếng, đi tới, đưa cái ly đến bên người cho Thẩm Hạ Lan.
“Cảm ơn.”
Thẩm Hạ Lan cười cầm lấy cái ly.
Mẹ Thẩm nhìn bộ dạng cô xanh xao như tờ giấy không khỏi xót xa.
Bà rất muốn xoay người rời đi, Thẩm Niệm Niệm làm bị thương Thẩm Hạ Lan thành thế này, bản thân còn đến dày vò không phải không có lương tâm hay sao?