Chương 1017
“Phương Nguyên anh quen không?”
Thẩm Hạ Lan sợ cô hỏi chuyện tối qua, vội mở miệng hỏi.
Diệp Ân Tuấn hơi nhíu mày.
“Phương Nguyên là ai?”
Câu nói này của Diệp Ân Tuấn trực tiếp kiến Thẩm Hạ Lan sững người rồi.
Anh không phải là người nói dối.
Nếu như Phương Nguyên thật sự là người Diệp Ân Tuấn giới thiệu tới, cho dù là không thừa nhận cũng sẽ không hỏi như vậy, nhưng anh hỏi thẳng ra như vậy, trái tim của Thẩm Hạ Lan lập tức kêu lộp bộp.
“Không phải là anh giới thiệu tới sao?”
Diệp Ân Tuấn bây giờ cũng nghe ra ý trong lời Thẩm Hạ Lan.
Anh vội bảo Phi đi điều tra tất cả mọi thứ liên quan tới Phương Nguyên, sau đó thấp giọng nói: “Anh sau khi điều tra rõ sẽ gửi thông tin chi tiết cho em.”
“Được, cảm ơn anh.”
Thẩm Hạ Lan nói xong, Diệp Ân Tuấn lập tức sững người.
Tối qua hai người còn tiếp xúc không chút khe hở, nhưng hôm nay cuộc đối thoại này lại giống như người xa quen thuộc nhất.
Diệp Ân Tuấn sau khi cúp máy, lông mày nhíu chặt.
Phương Nguyên là một ngôi sao anh biết, nhưng người này tại sao vô duyên vô cớ tìm tới Thẩm Hạ Lan chứ?
“Phi, đi điều tra kỹ càng nội tình của Phương Nguyên cho tôi. Càng chi tiết càng tốt.”
“Được, Diệp tổng.”
Phi sau khi đi ra ngoài, Diệp Ân Tuấn vẫn cảm thấy có hơi không đúng, anh lại gọi điện cho Lương Thiệu Cảnh.
“Giúp tôi điều tra một người.”
“Nói.”
“Phương Nguyên.”
Lương Thiệu Cảnh khựng lại một chút, sau đó cúp máy.
Thẩm Hạ Lan bên này sau khi để điện thoại xuống cũng cảm thấy có chút nghi hoặc, ngôi sao lớn như người ta, tài nguyên tốt như vậy sao lại tìm đến cô chứ?
Cô không cảm thấy mình quá xuất chúng, ở xã hội này, nếu như không có sự giúp đỡ của Diệp Ân Tuấn, cái công ty điện ảnh và truyền thông nhỏ này của cô sẽ như thế nào cô cũng không biết, điều kiện như này sao có thể thu hút ngôi sao tuyến đầu chạy tới ký hợp đồng còn tự mang tài nguyên tới chia rẻ chứ?
Thẩm Hạ Lan không phải là kẻ ngốc, có thể nghĩ đến những điều này.
Cô hít sâu một hơi, quyết định đi tìm Lam Tử Thất. Thời gian lâu như vậy rồi, Lam Tử Thất cũng đã thu hút được một chút độ nổi.
Thẩm Hạ Lan và Khương Hiểu nói chuyện một lát, Khương Hiểu chuẩn bị một ít đồ cho cô.
Cô gọi điện cho Lam Tử Thất, biết được cô ấy ở tòa nhà Tài Phú thu âm thì lái xe qua đó.
Tòa nhà Tài Phú là một tòa nhà tổng hợp, ngành nghề ở đây rất nhiều, Thẩm Hạ Lan biết được Lam Tử Thất còn đang thu âm, cần khoảng hơn tiếng nữa mới có thời gian, hơn nữa phòng thu âm cũng không phải tùy tiện ai cũng có thể đi vào, cô bèn đợi ở nhà hàng ở tầng bốn đặt chỗ, định ăn chút gì trong lúc đợi Lam Tử Thất.
Thẩm Hạ Lan gọi một ly cappuccino, sau đó rút điện thoại ra bắt đầu lướt facebook. Dù sao bây giờ đã mở công ty điện ảnh và truyền thông, cũng phải chú ý chút tin tức, thuận tiện xem thử để đẩy người mới của công ty ra ngoài, tóm lại phải tìm chút tài nguyên đáng tin.
Khi Thẩm Hạ Lan đọc muốn sảng, một giọng nói chất phác vang lên trên đỉnh đầu của cô.
“Tôi có thể ngồi ở đây không?”
Thẩm Hạ Lan hơi sững người, sau đó ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai đứng ở trước mặt mình.
Cô hơi nhíu mày, liếc nhìn xung quanh, kinh doanh của nơi này thật là rất tốt, đều không còn chỗ ngồi rồi.
“Tùy ý.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì tiếp tục cúi đầu lượt điện thoại, đối với người đàn ông trước mặt xem như không thấy.
Phương Nguyên nhìn cô gái trước mắt, không khỏi có hơi buồn cười.
Anh ta bây giờ đi đến đâu cũng sợ bị fan nhận ra, không ngờ ở chỗ này của Thẩm Hạ Lan vậy mà thành người qua đường.
Bao lâu không có loại cảm giác tự tại này rồi? Phương Nguyên đã không nhớ nữa.