Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1010




Chương 1010

Thẩm Hạ Lan cũng không có nghĩ nhiều, cho rằng người đàn ông đó đi tìm người hoặc sợ hãi rời khỏi đều có khả năng, đối với người xa lạ cô luôn lười đi suy đoán.

Cô quay lại đại sảnh, trước mắt mấy nghệ sĩ đã ký hợp đồng đều có kịch bản, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi tới, vội vàng buông chuyện trong tay xuống, nói với Thẩm Hạ Lan: “Thẩm tổng, uống một ly.”

Thẩm Hạ Lan thật ra đã uống hơi nhiều rồi, nhưng thấy ánh mắt đầy sự mong chờ của các nghệ sĩ, lại nghĩ mình sau khi đến cũng chưa có uống chung với bọn họ, khó tránh cảm thấy mình thất trách.

“Được, hôm nay là bữa tiệc chúc mừng, mọi người không say không về.”

Thẩm Hạ Lan nâng ly rượu vang.

Hình như là đã phát tiết, cô một hơi liền uống hết rượu vang trong ly, sau đó lại rót đầy.

“Con người này của tôi ấy, cái gì cũng không biết, chỉ dựa vào một cỗ nhiệt huyết này mà xây dựng công ty điện ảnh và truyền thông, sau này tiền đồ của công ty như thế nào, còn cần mọi người cùng nhau cố gắng, ở đây tôi kính mọi người trước, sau này nhờ cả vào các vị rồi.”

Thẩm Hạ Lan khiêm tôn lịch sự, sau đó lần nữa uống cạn rượu trong tay.

Mọi người thấy Thẩm Hạ Lan sảng khoái như vậy, người nào người nấy lập tức lấy lại tinh thần.

Diệp Ân Tuấn ở trong góc tối nhìn Thẩm Hạ Lan như này, lập tức thấy đau lòng.

Anh muốn đi tới giật lấy ly rượu của Thẩm Hạ Lan, nhưng lại do dự.



Triệu Tâm Hằng hiểu Diệp Ân Tuấn, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như thế, vội vàng ngăn cô lại.

“Thẩm tổng, cơ thể của cô không tốt, vẫn là uống ít một chút, mọi người đều biết tâm ý của cô, cô đừng uống nữa.”

Mọi người nghe thấy Triệu Tâm Hằng nói thân thể của Thẩm Hạ Lan không tốt, người nào người nấy lập tức có hơi thận trọng.

“Thẩm tổng, cô không sao chứ? Chúng tôi thật sự không biết thân thể của cô không tốt, chúng tôi…”


“Không sao, tôi khỏe hơn nhiều rồi, Triệu tổng giám quan tâm tôi quá thôi, mọi người đừng câu lệ. Tôi cũng không lớn hơn các cô bao nhiêu…”

Thẩm Hạ Lan khẽ mỉm cười.

Cô hơi đẩy Triệu Tâm Hằng ra, tuy không có nói cái gì, nhưng đáy mắt lại mang chút không vui.

Triệu Tâm Hằng là một người biết quan sát sắc mặt, tự nhiên biết Thẩm Hạ Lan bất mãn đối với mình rồi.

Chị ta có hơi khó xử, khi không biết nên làm sao thì nghe thấy Thẩm Hạ Lan đột nhiên nói: “Chị ra tiệm thuốc bên ngoài mua cho tôi ít trà giải rượu, lát nữa tôi sợ không ra ngoài được.”

Triệu Tâm Hằng biết Thẩm Hạ Lan là muốn đuổi chị ta đi, nhưng chị ta lại không tìm được bất kỳ lý do gì để ở lại.

Chị ta vô thức liếc nhìn về phía Diệp Ân Tuấn.


Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ngầm.

“Sao vậy? Chị là tổng giám của tôi, tôi sai chị không được sao? Chị định nghe theo ai?”

Lời này khiến Triệu Tâm Hằng lập tức trở nên bất an.

“Thẩm tổng, không có, tôi chỉ là lo lắng cho cô…”

“Ở đây đều là người của công ty chúng ta, chị sợ bọn họ đối với tôi bất lợi? Hay là nói chị ước gì tôi say rượu đi ra ngoài?”

“Tôi bây giờ đi mua.”

Triệu Tâm Hằng đột nhiên cảm thấy Thẩm Hạ Lan rất có áp lực.

Con người của cô bình thường không quan tâm nhiều, cũng hòa nhã, thậm chí có hơi u ám, nhưng lúc này uy áp tỏa ra lại khiến Triệu Tâm Hằng dường như nhìn thấy Diệp Ân Tuấn.


Quả nhiên là hai vợ chồng, ngay cả khí thế cũng tương tự nhau như vậy.

Triệu Tâm Hằng vội ra ngoài mua thuốc giải rượu.

Lông mày của Diệp Ân Tuấn hơi nhíu lại.


Thẩm Hạ Lan sau khi biết Diệp Ân Tuấn ở đây, càng thêm buông thả.

Cũng không biết xuất phát từ tâm thái gì, cô dứt khoát mở một chai bia, nói với các nhân viên: “Nào, hôm nay chúng ta không say không về!”

Các nhân viên thấy Thẩm Hạ Lan quá tận hứng, cũng không muốn vuốt mặt của cô, cho nên đã bắt đầu uống cùng cô.

Bất tri bất giác, một chai bia đã nhìn thấy đáy.

Hai mắt của Thẩm Hạ Lan có chút mờ mịt.

Nhưng Triệu Tâm Hằng vẫn chưa quay lại.

Diệp Ân Tuấn mắng chửi trong lòng, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan không sợ chết mà lại mở một chai, anh cũng không nhịn được nữa, trực tiếp từ trong góc tối đi ra, rảo bước đi tới bên cạnh Thẩm Hạ Lan, thẳng tay giật lấy chai bia trong tay cô, sắc mặt rất khó coi.

“Đừng uống nữa, em say rồi.”

Mọi người đối với Diệp Ân Tuấn đột nhiên xuất hiện có hơi sững sờ, còn chưa đợi hỏi anh là ai thì nhìn thấy Thẩm Hạ Lan lật tay tát một cái, trực tiếp đánh vào mặt của Diệp Ân Tuấn.

“Anh quản em sao? Anh là gì của em chứ?”