Chương 1007
Tiêu Niệm Vi nhìn dáng vẻ này của cô, lắc đầu bật cười, nói: “Cậu đó, tớ thấy là ước gì để tớ ra tay giúp cậu có phải không?”
“Bị cậu nhìn ra rồi sao? Niệm Vi, có cậu thật tốt.”
Thẩm Hạ Lan ôm chặt lấy Tiêu Niệm Vi.
Hai người lại nói chuyện một lúc, Tiêu Niệm Vi dẫn Thẩm Hạ Lan đi gặp một người phụ nữ tên Triệu Tâm Hằng.
Đây là một người phụ nữ trung niên khoảng ba bốn mươi tuổi, có điều ánh mắt đầu tiên thì thấy là người rất thông minh từng trải.
So với cô, Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình thật sự là một phế nhân.
“Xin chào, tôi tên Thẩm Hạ Lan, xin hãy quan tâm nhiều.”
“Triệu Tâm Hằng, cô có thể gọi tôi là Tâm Hằng.”
Triệu Tâm Hằng thoải mái bắt tay với Thẩm Hạ Lan.
Tiêu Niệm Vi nhàn nhạt nói: “Hạ Lan là bạn tốt nhất của tôi, cô ấy muốn thành lập một công ty điện ảnh và truyền thông, có điều đối với quy trình của bên này không hiểu lắm, chị ở bên giúp được một chút là được rồi.”
“Được, có điều tôi phải thu phí nha. Sếp Thẩm không bằng mời tôi làm tổng giám, tôi giúp cô xử lý những chuyện này thì sao hả?”
Lời của Triệu Tâm Hằng đối với Thẩm Hạ Lan mà nói thật sự là hạn hán gặp mưa rào.
“Quá tốt rồi, có điều tiền lương…”
“Công ty vừa bắt đầu, tôi cũng không đòi cao, dựa theo tình hình thị trường là được, cô thấy được không?”
Triệu Tâm Hằng thành thật, Thẩm Hạ Lan tự nhiên rất vui.
Hai người trao đổi số điện thoại cho nhau, Tiêu Niệm Vi cũng xem như là thành công rút rồi.
“Vậy được, hai người bận việc đi, tớ ấy à, buổi chiều còn có một ca phẫu thuật, đi trước đây, có chuyện gì gọi điện cho tớ.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Tiêu Niệm Vi thật sự chính là quý nhân của mình.
Tiêu Niệm Vi sau khi rời khỏi, lên xe, rút điện thoại ra gọi thẳng cho Diệp Ân Tuấn.
“Tiền anh muốn tôi giao cho Thẩm Hạ Lan tôi đã dùng danh nghĩa cá nhân của tôi đưa cho cô ấy rồi, ngoài ra, Triệu Tâm Hằng mà anh sắp xếp tôi cũng giới thiệu cho cô ấy rồi, sau này còn có chuyện gì, anh có thể tự mình bỏ sức đi làm không? Tôi nói này hai người rốt cuộc định gây nhau đến khi nào?”
“Cảm ơn cô.”
Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt nói.
Tiêu Niệm Vi biết anh không muốn nói nhiều, thở dài một hơi rồi nói: “24 tỷ, cứ vậy tiện nghi cho tôi rồi? Nếu như công ty điện ảnh và truyền thông này kiếm được tiền, anh thật sự chia cổ phần cho tôi sao?”
“Ừm, coi như là cảm ơn cô.”
“Thật hào phóng. Có điều người đàn ông hào phóng như này, tôi rất tò mò, anh rốt cuộc có chuyện gì giấu Hạ Lan? Không để cô ấy biết. Hiện nay vì bí mật này còn gây với Hạ Lan thành ra như này, anh cảm thấy đáng không?”
Lời của Tiêu Niệm Vi khiến Diệp Ân Tuấn có hơi trầm mặc.
“Chuyện cô không nên hỏi thì đừng hỏi.”
“Được, coi như tôi nhiều lời.”
Tiêu Niệm Vi nói xong đang muốn cúp máy, thì nghe thấy Diệp Ân Tuấn hỏi: “Thân thể của cô ấy như thế nào rồi?”
“Nhìn trông cũng tạm, chỉ là cảm xúc không tốt lắm, tôi sợ cô ấy mắc bệnh trầm cảm, có điều bây giờ xem ra vẫn coi như là không tệ, để từ từ quan sát xem sao đã, anh nếu như thật sự quan tâm cô ấy, không bằng đến đây đi?”
“Không, cô ấy sẽ không hy vọng nhìn thấy tôi.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì cúp máy.
Tiêu Niệm Vi có hơi nghẹn lời.
Triệu Tâm Hằng dẫn Thẩm Hạ Lan bắt đầu làm quen một số quy trình của công ty điện ảnh và truyền thông.
So với Thẩm Hạ Lan, Triệu Tâm Hằng thật sự là cái gì cũng nắm rõ, Thẩm Hạ Lan nhìn mà ngưỡng mộ không thôi.
“Chị thật giỏi, sao cái gì cũng hiểu vậy?”
“Ăn cơm của xã hội nhiều hơn cô vài năm mà thôi.”
Triệu Tâm Hằng khẽ mỉm cười.