Cục Cưng Có Chiêu

Chương 71




Tống Đình nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn của Tống Khinh Dao, khuôn mặt không có biểu cảm gì nói: “Cô Sở phạm một chút sai lầm, Diệp tổng yêu cầu cô Sở trở về tự kiểm điểm lại bản thân mình, khoảng thời gian này, tất cả tiền hoa hồng của cô Sở nhà họ Diệp không phụ trách nữa. Nếu như cô Sở vẫn chưa nghĩ ra bản thân mình sai ở đâu, Diệp tổng nói là, cô Sở cũng không cần về nhà họ Diệp. Bây giờ cậu chủ nhỏ cũng trưởng thành rồi, Diệp tổng sẽ tự mình dạy dỗ, không phiền cô Sở phải hao tâm khổ tứ. Bây giờ người cũng đã được đưa đến, bà Sở, tôi xin phép đi trước.”

Nói xong những lời này, Tống Đình không có chút lưu tình quay người rời đi.

Cả người Tống Khinh Dao chết lặng.

Sao lại như này?

Bà ta tát cho Sở Anh Lạc một cái.

“Rốt cuộc mày đã làm gì trọc giận Diệp Ân Tuấn? Lẽ nào mày không biết cậu ta chính là cha mẹ, là cơm áo gạo tiền của hai mẹ con chúng ta sao? Năm năm rồi, mày vẫn không bò lên được vị trí bà Diệp, bây giờ còn khiến Diệp Ân Tuấn chán ghét mày, rốt cuộc mày đã làm cái gì?”

Cái tát này của Tống Khinh Dao không nhẹ, Sở Anh Lạc không chút phòng bị, nên đã ngã xuống đất.

Cô ta rất oan ức, lập tức bật khóc.

“Con chưa làm gì cả! Năm năm nay, con thận trọng chính là vì mẹ và nhà họ Sở! Nhưng con nhận lại được gì? Trong lòng Diệp Ân Tuấn không hề có con! Từ trước đến giờ anh ta đối với con luôn là không quan tâm, không để ý. Vì năm năm trước con mang thai con của anh ta, anh ta đón con về nhà họ Diệp, là cũng có chút tình cảm với con, là đau lòng cho con sao? Năm năm nay, mẹ nhận được bao nhiêu lợi ích từ nhà họ Diệp, lấy quà tặng mà con tặng cho mẹ thuận lợi thăng quan tiến chức? Năm năm qua Diệp Ân Tuấn chưa từng chạm vào con, thậm chí còn không cho phép con vào phòng của anh ta! Con sinh Diệp Tranh, người nối dõi tông đường của nhà họ Diệp, nhưng đến bây giờ, bọn họ vẫn gọi con là cô Sở, mà không phải là bà Diệp! Mẹ có từng hỏi con năm năm qua con sống có tốt hay không? Có phải mẹ đã quên con chính là con gái của mẹ! Không phải là cây lắc tiền của mẹ!”

Sở Anh Lạc khóc đến mức không kiểm soát được, giống như thật sự vô cùng oan ức.

Tống Khinh Dao chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Sở Anh Lạc.

Bà ta vẫn biết đứa con gái này của mình là người rất có chính kiến, muốn làm cái gì trước nay không cần phải người khác nói, luôn có mục tiêu rất rõ ràng, nhưng một Sở Anh Lạc chán chường, oan ức như vậy thật sự là con gái của bà ta sao? Là đứa con gái hăng hái, hăm hở về nói với bà là cô muốn gả vào nhà họ Diệp, muốn mang đến tương lai tốt đẹp cho nhà họ Sở sao?

Tống Khinh Dao hoàn toàn sững sờ, một lúc sau mới bình tĩnh được.

“Không phải mẹ chỉ tát con một cái sao? Sao lại khóc? Đã là mẹ rồi, bộ dạng này nếu để người khác nhìn thấy còn ra thể thống gì nữa? Mau đứng lên, nói cho mẹ biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tống Khinh Dao đỡ Sở Anh Lạc dậy, dìu cô ta ngồi xuống sofa.

Sở Anh Lạc được mẹ an ủi, càng cảm thấy oan ức, nhưng cô ta cũng biết, mình phải nói tình hình hiện tại cho Tống Khinh Dao, để bà ta giúp cô ta nghĩ cách.

Lúc cô ta nói cho Tống Khinh Dao biết tất cả mọi chuyện, lông mày của Tống Khinh Dao nhíu chặt.

“Con không đi điều tra Lisa kia có lai lịch như thế nào sao?”

“Đã điều tra rồi, là một nhà thiết kế xe hơi đến từ Mỹ, nhưng vừa mới ra mắt, chỉ có một chút danh tiếng mà thôi. Nghe nói Diệp Ân Tuấn đã tốn rất nhiều tiền để mời về. Nhưng mẹ, mẹ vẫn chưa nhìn thấy người phụ nữ kia trông rất yêu mị, Diệp Ân Tuấn vừa nhìn thấy cô ta đã giống như mất hồn, bây giờ còn đón cô ta về nhà cũ của nhà họ Diệp. Mẹ biết đó, nhà cũ của nhà họ Diệp chỉ có con dâu của nhà họ Diệp mới có thể đi vào. Không phải vì con đã sinh Diệp Tranh thì con cũng không thể đi vào, vậy thì một con hồ ly tinh dựa vào cái gì có thể vào nhà họ Diệp?”

Sở Anh Lạc càng nói càng không cam lòng.

Tống Khinh Dao vội vàng vỗ vào tay cô nói: “Con quá vội vàng rồi. Hơn nữa tai nạn trong lần thử nghiệm xe con đã không thể lấy được mạng của cô ta, tạm thời không được động thủ. Người phụ nữ này xem ra có chút mưu kế, nếu không cũng không thể khiến Diệp Ân Tuấn vì cô ta mà thần hồn điên đảo. Đã là con người đều có điểm yếu, tìm được điểm yếu của cô ta, đương nhiên có thể khiến cô ta ngoan ngoãn nghe lời, con bỏ ra nhiều như vậy, cộng thêm năm năm thanh xuân mới vào được nhà họ Diệp, người ngoài cũng biết con là người phụ nữ của nhà họ Diệp, vì vậy đối với con mà nói, đối với nhà họ Sở chúng ta mà nói mới nhẹ nhàng. Nếu như con bị đuổi khỏi nhà họ Diệp, sau này hai mẹ con chúng ta sẽ có kết cục như thế nào, con còn rõ hơn mẹ. Anh Lạc, chuyện này chúng ta phải tính kế lâu dài, mấy ngay nay con tạm thời cứ ở nhà, bên phía Ân Tuấn mẹ sẽ đòi lại công bằng. Bây giờ con không cần phải làm cái gì, cố gắng tỏ ra hối hận, để người khác thấy mà cảm thấy thương hại con là tốt nhất, hiểu chưa?”

Nghe thấy Tống Khinh Dao nói như vậy, Sở Anh Lạc đột nhiên hiểu ra.

“Con hiểu rồi. Mẹ, vẫn là mẹ tốt nhất.”

Sở Anh Lạc ôm lấy Tống Khinh Dao, giống một đứa trẻ mất đi phương hướng.

Tống Khinh Dao vỗ vai cô ta cười nói: “Năm con năm tuổi đã mất đi ba, cả nhà họ Sở đều dựa vào một người phụ nữ là mẹ gánh vác, nếu không phải vì việc kinh doanh gặp khó khăn mẹ cũng không muốn con bị ủy khuất như vậy, nhưng bây giờ chúng ta đã leo lên được nhà họ Diệp, không thể để mất cái cây đại thụ này. Nhà họ Diệp là gia tộc hàng trăm năm ở Hải Thành, cội nguồn sâu sa, không có cậu ấy cũng không có nhà họ Sở chúng ta, cho dù phía trước có nhiều khó khăn, con còn có con trai, đây chính là con át chủ bài để con chuyển bại thành thắng!”

“Nhưng Diệp Tranh bị Diệp Ân Tuấn đưa đi huấn luyện đặc biệt, không có ở nhà họ Diệp.”

Nói đến chuyện này, Sở Anh Lạc lại có chút buồn bực.

Nói gì thì nói cô ta cũng là mẹ của Diệp Tranh, nhưng Diệp Ân Tuấn muốn đưa Diệp Tranh đi đâu cũng không thèm nói với cô ta một tiếng, cô ta thật sự có chút tức giận và không cam lòng.

Tống Khinh Dao cũng không ngờ đến Diệp Ân Tuấn lại mạnh mẽ, ác liệt như vậy, xem ra tất cả đều là vì người phụ nữ Lisa kia

“Trước tiên không cần phải lo lắng, mặc dù Diệp Tranh không ở nhà họ Diệp, nhưng chắc chắn vẫn sẽ liên hệ với con, đến lúc đó con chỉ cần nói con bị bệnh hoặc bị sao đó, dựa vào sự quan tâm của Diệp Tranh dành cho con chắc chắn sẽ xin về thăm con, chỉ cần Diệp Tranh trở về, chúng ta sẽ có cơ hội.”

Tống Khinh Dao đưa ra kế sách cho Sở Anh Lạc.

Hai mẹ con đang tính toán điều gì đó, má Trương gọi điện thoại đến.

“Cô Sở, nghe nói cô bị cậu chủ đuổi về nhà mẹ đẻ rồi.”

Cuộc điện thoại của má Trương càng khiến Sở Anh Lạc cảm thấy khó chịu.

“Má Trương cũng đến để chê cười tôi sao?”

Ở nhà họ Diệp, má Trương vẫn luôn cảm thấy mình là nhũ mẫu của Diệp Ân Tuấn, rất không hài lòng với cô ta, bây giờ đúng lúc này lại gọi điện đến càng khiến Sở Anh Lạc cảm thấy tức giận.

Tống Khinh Dao lại là một con cáo giá, vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Sở Anh Lạc, ra hiệu cho cô không được nói chuyện với má Trương như vậy.

Bây giờ má Trương cũng không quan tâm đến thái độ của Sở Anh Lạc, bà nóng lòng muốn biết đã xảy ra chuyện gì.

“Cô Sở, cô đừng hiểu nhầm tôi, tôi và cô cùng có ý muốn đuổi Lisa ra khỏi nhà họ Diệp. Nhưng tôi không biết tại sao cậu chủ lại đuổi cô về nhà mẹ đẻ, cô có biết không? Cậu chủ vừa mới trở về, nói là sẽ tìm một bảo mẫu ở bên ngoài về để hầu hạ Lisa, chuyện của cô ta từ nay về sau không cho phép tôi nhúng tay vào.”

Lời nói của má Trương khiến Sở Anh Lạc sững sờ.

Địa vị của má Trương ở nhà họ Diệp ai mà không biết, Thẩm Hạ Lan lúc đầu cũng rất cung kính với má Trương, bây giờ Diệp Ân Tuấn lại vì một người phụ nữ mà đối xử với má Trương như vậy?

Chả trách má Trương lại đứng ngồi không yên chủ động gọi điện thoại cho cô ta!

Sở Anh Lạc đột nhiên cảm thấy cơ hội của mình đã đến rồi.

“Má Trương, tôi phát hiện Diệp Ân Tuấn cùng một người phụ nữ thuê phòng ở Hilton, nên đi theo, không ngờ vì người phụ nữ kia mà Diệp Ân Tuấn lại đối xử với tôi một cách vô tình như vậy. Tôi cứ nghĩ là vì tôi có địa vị thấp, không ngờ ngay cả má Trương cũng bị ảnh hưởng sao?”

Sở Anh Lạc nói một cách vô cùng ủy khuất.

Má Trương lại vô cùng ngạc nhiên.

“Cô nói cậu chủ và Lisa đi thuê phòng khách sạn? Bọn họ đã làm rồi?”

Chả trách cậu chủ lại vì người phụ nữ Lisa kia mà đối xử với bà ấy như vậy? Đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng thân dưới, bây giờ Lisa đã phát sinh quan hệ với cậu chủ, đương nhiên nói cái gì cậu chủ cũng sẽ nghe theo.

Người phụ nữ này quả thật là một người có thủ đoạn!

Má Trương vô cùng tức giận, lại nghe thấy Sở Anh Lạc nói: “Tôi không biết, lúc tôi đi dù sao Ân Tuấn cũng không mặc quần áo, tôi cũng không nhìn thấy người phụ nữ bên trong có phải là Lisa không.”

Mặc dù nói như vậy, nhưng Sở Anh Lạc càng nghĩ càng cảm thấy giọng nói kia chính là Lisa.

Đúng rồi!

Trừ Lisa, còn ai có thể tiếp cận Diệp Ân Tuấn chứ?

Vừa nghĩ đến người đàn ông mà mình ham muốn suốt năm năm ngủ với người phụ nữ khác, trong lòng Sở Anh Lạc quả thật rất muốn rút dao ra.

Má Trương lại nhận định đó chính là Lisa.

“Cô Sở, bây giờ vẫn còn cơ hội, tôi biết cô có rất nhiều cách, bây giờ cậu chủ đang tìm một người bảo mẫu cho Lisa để vào nhà họ Diệp, cô biết đó, nếu như người bảo mẫu này là người của chúng ta….”

Những lời phía sau má Trương không nói nữa, nhưng Sở Anh Lạc đã hiểu.

“Cảm ơn má Trương, chuyện này tôi sẽ lo liệu.”

“Vậy thì tốt, cô Sở, còn hi vọng chúng ta cùng nhau cố gắng, cô biết đó, tôi vẫn khá xem trọng cô khi cô là mợ chủ của nhà họ Diệp.”

Má Trương nói xong lập tức cúp điện thoại.

Sở Anh Lạc lạnh lùng cười nói: “Đúng là con cáo già. Chỉ là một quản gia mà thôi còn thật sự nghĩ mình là gì đó của nhà họ Diệp? Đợi một ngày nào đó con trở thành mợ chủ của nhà họ Diệp, người đầu tiên con đuổi việc chính là bà già này!”

Tống Khinh Dao đè thấp giọng nói: “Nói như vậy, nhưng bây giờ vẫn cần bà ta giúp đỡ. Chuyện tìm bảo mẫu mẹ sẽ nghĩ cách, dù như thế nào cũng không thể đến cho người phụ nữ Lisa kia sống ở nhà họ Diệp!”

Hai mẹ con nhìn nhau cười, có một vài thứ không cần nói đã hiểu.

Thẩm Hạ Lan không biết gì về chuyện này, trong đầu cô đã có ý tưởng sơ bộ, vùi đầu vào bản thiết kế, đến lúc hoàn thành xong bản thảo đầu tiên mới cảm thấy đói, vừa liếc nhìn thời gian, vậy mà đã 4 giờ chiều rồi.

Đã quá giờ ăn trưa, chả trách lại đói như vậy.

Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ, má Trương lại không gọi cô xuống ăn cơm, hay là Diệp Ân Tuấn đã dặn dò rồi? Để trừng phạt sự không biết tốt xấu sáng sớm nay của cô?

Cô lắc đầu, ngồi trên xe lăn đi ra khỏi phòng, đúng lúc nhìn thấy má Trương đang chuẩn bị bữa tối, lập tức lên tiếng hỏi: “Má Trương, có gì ăn không? Tôi có chút đói.”

Má Trương liếc nhìn cô, kỳ quái nói: “Cô Lisa không chấp nhận được tôi, cậu chủ đã nói phải tìm một bảo mẫu riêng cho cô, tất cả chuyện của cô không cho phép tôi nhúng tay vào. Bây giờ bảo mẫu mới vẫn chưa đến, cô Lisa phải tự lo liệu tất cả chuyện của mình.”

Nói xong, bà ấy cũng không quan tâm Lisa có biểu cảm gì, quay người rời đi.

Thẩm Hạ Lan sững sờ.

Diệp Ân Tuấn lại muốn gây chuyện sao?

Tìm bảo mẫu riêng cho cô?

Điều này rõ ràng mà khiến cô và má Trương bất hòa với nhau sao?