Cục Cưng Có Chiêu

Chương 533




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thẩm Hạ Lan cuối cùng là là nghe được, cô nghe thấy lời của Tống Dật Hiên, sự chua xót và nỗi buồn không nói ra được khiến cô muốn trừ trong giấc mộng tỉnh lại, những lại thấy bất lực trên người giống như có một ngọn núi đè lên, thế nào cũng không giãy ra được, mí mắt càng nặng trĩu

Cô có thể cảm nhận được sự bi thương của Tống Dật Hiên, nhưng cô lại bất lực.

Trong thế giới của tình cảm thật sự có người tới trước có người tới sau. Cô đầu tiên đã trao trái tim cho Diệp Ân Tuấn, cho dù Tống Dật Hiên đối với cô có tốt hơn gấp ngàn lần, cô cũng sẽ không đồng tình với Tống Dật Hiên.

Tống Dật Hiên vừa rồi nói đây là lần cuối cùng giúp cô rồi, trong lòng Thẩm Hạ Lan cũng cho rằng như vậy.

Sự xuất hiện của cô chỉ sẽ khiến Tống Dật Hiên khó chịu, như này, còn không bằng không gặp, có lẽ đối với Tống Dật Hiên mà nói cũng là một loại giải thoát.

Thẩm Hạ Lan an ủi mình như thế, lại cảm thấy buồn bã, buồn bã giống như đã mất đi một người thân vậy.

Sau khi Tống Dật Hiên rời khỏi phòng, nhìn thấy Bạch Tử Đồng đi tới, nhàn nhạt nói: “Mặc kệ dùng bất cứ thủ đoạn gì, nhất định phải bảo vệ được cô ấy”

“Tôi sẽ!”

Thấy Bạch Tử Đồng đáp ứng rồi, Tống Dật Hiên lúc này cất bước rời khỏi.

Sau khi anh ra khỏi đại viện quân khu, trực tiếp về nhà tổ của nhà họ Tống.

Tống Hải Đình thấy anh ta trở về, tức giận quát lên: “Con còn biết quay về? Ba nếu như lúc đầu biết con bây giờ như này, khi con chào đời ba nên trực tiếp bóp chết con đi!”

“Đáng tiếc ba không có bóp chết con, cho nên bây giờ ba chỉ có thể nhãn nhịn”

Tống Dật Hiên lại khôi phục dáng vẻ cà lơ phất phơ, chọc Tống Hải Đình tức không thôi.

“Ba sao lại sinh ra một thằng con mất dạy như vậy!”

“Con sao mà biết? Người cùng mẹ con động phòng đâu phải là con”

“Con—”

Tống Hải Đình nhìn mà lại muốn động thủ với Tống Dật Hiên, lại bị anh ta tóm cổ tay.

cuc-cung-co-chieu-533-0

Tống Dật Hiên đẩy Tống Hải Đình ra, lạnh lùng nói: “Con phải ra ngoài mấy ngày, mấy ngày này ba có thể thanh tịnh rồi. Bên phía mẹ của con ba tốt nhất chăm sóc cho tốt, nếu không con không để bụng bán cả nhà họ Tống đi đâu. Ba biết con rồi đấy, con đối với nhà họ Tống trước nay đều không để tâm. Nếu không phải là mẹ của con không nỡ, ba tưởng bây giờ ở Hải Thành sẽ còn có sự tồn tại của nhà họ Tống sao?”

“Con—”

Tống Hải Đình lần này bị chọc tức đến nỗi nói không nên lời, nhưng ông ta cũng biết Tống Dật Hiên thật sự dám làm như thế.

Tống Dật Hiên lại mặc kệ ông ta, trực tiếp đi vào phòng, lấy ít đồ, lại tới ngục tối.

Tống Khinh Dao nhìn thấy Tống Dật Hiên tới rồi, sắc mặt có hơi kinh sợ, lại cố tỏ ra bình tĩnh.

“Cậu lại muốn làm cái gì? Tống Dật Hiên tôi cho cậu biết, có bản lĩnh thì cậu giết tôi đi. Nếu không tôi nếu như có một ngày ra ngoài rồi, tôi sẽ không tha cho cậu”

“Vậy sao? Vậy bà vẫn là đi chết, chỉ khi bà chết rồi, Hạ Lan mới sẽ không có uy hiếp nữa”

Lời của Tống Dật Hiên khiến Tống Khinh Dao đột nhiên mặt mày trắng bệch.

“Cậu dám giết tôi? Cậu phải biết, tôi có rất nhiều chuyện mà các cậu không biết, cậu sẽ không giết tôi! Cậu sẽ không!”

“Bà sai rồi. Tất cả mọi chuyện mà bà biết nhưng lại không muốn nói cho chúng tôi, chúng tôi đều có thể đi tra, tuy sẽ tương đối khó khăn một chút, thậm chí cũng có khả năng không tra ra được, nhưng so với uy hiếp của bà đối với Hạ Lan, những thứ đó đối với tôi mà nói thật sự không đang nhắc tới”

Tống Dật Hiên từ từ đi về phía Tống Khinh Dao.

Tống Khinh Dao đột nhiên cảm thấy anh giống như là ác quỷ bò từ trong địa ngục ra, dọa bà ta thét lên.

“Tống Dật Hiên, cậu đừng giết tôi! Chỉ cần cậu không giết tôi, tôi cái gì cũng nói cho cậu! Tôi đem tất cả mọi chuyện tôi biết đều nói cho cậu có được không?”

“Nói đi”

Tống Dật Hiên dừng ở trước mặt Tống Khinh Dao.

Tống Khinh Dao nhìn anh, thở hắt nói: “Giết người là phạm pháp, cho dù cậu là cậu Tố

những nói cho cậu tất cả mọi chuyện mà cậu muốn biết, tôi sẽ rời xa nơi này, không xuất hi

cậu cho dù vì cô ta mà tay nhiễm máu cô ta cũng sẽ không cảm kích”

cậu cũng sẽ không thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật. Cậu nghĩ cho rõ, chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi không ở trước mặt cậu nữa thì như nào? Tống Dật Hiên, nói đến cùng, Thẩm Hạ Lan là người phụ nữ của Diệp Ân Tuấn.

“Thứ tôi muốn trước giờ đều không phải là sự cảm kích của cô ấy. Chỉ cần có thể khiến uy hiếp của cô ấy biến mất, cho dù tôi trở thành kẻ sát người thì như nào? Hiện nay bên cạnh cô ấy có Diệp Ân

Tuấn thương yêu, chiều chuộng, vậy thì tôi chỉ cần vì cô loạt bỏ sạch sẽ chướng ngại và uy hiếp, để cô ấy sống vui vẻ là được”

Tống Dật Hiên nói xong lần nữa đi về phía Tống Khinh Dao.

Tống Khinh Dao hoảng rồi, bởi vì bà ta từ trong mắt của Tống Dật Hiên nhìn thấy sát khí.

Anh ta là thật sự muốn giết bà ta!

“Tống Dật Hiên, cậu vì một người phụ nữ trở thành kẻ giết người, cậu thấy đáng không?”

“Có đáng hay không không cần bà tới hỏi”

Tống Dật Hiên nói xong, trực tiếp vung con dao, xoẹt một đường, đã cắt đứt cổ của Tống Khinh Dao.

Mắt của Tống Khinh Dao trợn to, biểu cảm không dám tin, lại cũng nói ra được bất lời nào nữa.

Bà ta thế nào cũng không ngờ, Tống Dật Hiên vậy mà thật sự dám giết bà ta.

Tống Dật Hiên nhìn dáng vẻ đã chết của bà ta, lạnh lùng nói: “Trước đó không giết bà, là vì tìm một chút manh mối cho Hạ Lan, nếu bà đã không muốn nói như thế, vậy thì không cần nói nữa. Lần này đi tìm Diệp Ân Tuấn, không biết nguy hiểm như nào, tôi không thể bảo đảm mình có thể bình an trở về hay không, cho nên bắt buộc phải loạt bỏ sạch sẽ uy hiếp như bà”

Nói xong, anh ta trực tiếp xoay người rời khỏi, để mặc thi thể của Tống Khinh Dao ở trong ngục túi thối rữa, trở thành một bộ xương trắng.

Khi đi ra, vừa hay gặp Tống Hải Đình.

“Trong ngục tối của con rốt cuộc nhốt ai?”

“Nếu như ba muốn con chết, hoặc muốn nhà họ Tống bị xóa tên mãi mãi khỏi Hải Thành có thể mở ra để người khác nhìn thấy”

Tống Dật Hiên nói xong thì rời khỏi.

Tống Hải Đình có hơi tò mò, mở cửa ngục tối ra vừa nhìn thì cả người bị dọa đơ.

“Tống Dật Hiên, con cái thằng mất dạy này! Con là định dọa chết ba phải không?”

Tống Hải Đình cả người run rẩy, nhưng rất nhanh thì bình tĩnh lại.

Chuyện này tuyệt đối không thể để bất kỳ ai biết được.

Ông ta vội vàng đóng cửa của ngục tối lại, thậm chí khóa thêm hai cái khóa.

Cuối cùng Tống Dật Hiên là con trai của ông ta.

Tống Dật Hiên lại mặc kệ Tống Hải Đình làm cái gì, trực tiếp lên xe, dọc theo tuyến đường mà Thẩm Hạ Lan từng nói đi tìm Diệp Ân Tuấn.

Trên đường có thể nhìn thấy rất nhiều dấu vết mà Diệp Ân Tuấn để lại, những dấu vết này nếu như Thẩm Hạ Lan biết, Tống Dật Hiên dám chắc chẩn cô nhất định sẽ không bình tĩnh đợi ở nhà họ Diệp, càng sẽ không ngoan ngoãn ở trên giường bệnh dưỡng bệnh”

Không thể không nói, kẻ địch của Diệp Ân Tuấn thật sự là âm hiểm, sự cố và chém giết trên quãng đường này không ngừng, nếu như đổi thành người bình thường, có lẽ sớm đã chết rồi. Cũng may mắn đối phương là Diệp Ân Tuấn.

Khi Tống Dật Hiên lái tới trấn nhỏ mà Diệp Ân Tuấn mất tích, cảm thấy nơi này không có gì cổ quái

Anh ta đến một nhà nghỉ nhỏ, muốn thuê một phòng, sau đó hỏi bà chủ.

“Bà chủ, chỗ này mấy ngày trước có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”

“Chuyện đặc biệt? Cậu chỉ cái gì?”

Bà chủ là một người phụ nữ trung niên, thấy Tống Dật Hiên lớn lên có chút đẹp trai, không khỏi mềm giọng đi nhiều.

Tống Dật Hiên là người ăn chơi, sao không nhìn ra ý của bà chủ chứ? Có điều anh ta quả thật không có tâm tư trong phương diện này rồi.

“Bà chủ, bà nếu như nói cho tôi một vài chuyện, có lẽ tôi có thể suy nghĩ đem số tiền này cho bà”

Nói rồi anh ta từ trong ví tiền lấy ra một xấp tiền.

Bà chủ nhìn thấy tiền, mắt đều sáng lên, lập tức vui vẻ nói: “Chỗ chúng tôi thuộc nơi không ai quản lý, cậu đừng nhìn bề ngoài rất bình yên, nhưng nơi này rất nhiều thứ đều là không thấy lạ”

“Cái gì là rất nhiều thứ?”

“Ví dụ như bán bán người, ví dụ như hút ma túy”

Lời của bà chủ khiến Tống Dật Hiên hơi nhíu mày lại.

Diệp Ân Tuấn là theo dõi đứa trẻ bị bắt cóc mới tới đây, anh ta đoán chắc là Thẩm Minh Triết, cho nên khi bà chủ nói đến buôn bán người, mắt của anh ta hơi lóe lên.

“Buôn bán người? Bọn buôn người từ bên ngoài tới sẽ đem trẻ con bán tới đâu?”

Nghe Tống Dật Hiên hỏi rất có tính chuẩn xác, bà chủ vội nói: “Chỗ này của chúng tôi có một thành phố ngầm, chỉ có tối mới mở. Trẻ con bị bắt cóc tới sẽ phân loại theo ngoại hình. Ngoại hình tốt một chút, sẽ trở thành vật chơi trong buổi đấu giá, bị một số người giàu có mau về làm đồ chơi. Ngoại hình không đẹp, sẽ liên hệ với một số người ở trong núi sâu không cưới được vợ đưa tới đó”

“Chỗ này của các bà thật sự là vô pháp vô thiên!”

Tống Dật Hiên cũng tính là từng thấy sự đời, cho nên không có phản ứng quá lớn, có điều lại có cảm giác vô cùng chán ghét.

Kẻ buôn người là kẻ đáng hận nhất trên đời này, bản trăm phát đạn cũng không đủ để trút hận, nhưng pháp luật lại không thể khiến bọn họ bị định tội tử hình.

Bởi vì Tống Dật Hiên ăn nói lấc cấc, bà chủ không nhìn ra vui vẻ của anh ta, có hơi bất an nói: “Cậu đẹp trai, cậu chắc sẽ không phải là người bên phía cảnh sát đấy chứ?”

“Tôi không có rảnh như vậy, chỉ là muốn đi vào xem thử, thành phố ngầm ai cũng có thể vào sao?”

“Vậy không được, nếu mỗi người đều có thể vào được, chỗ này của chúng tôi sớm đã không tồn tại rồi”

Bà chủ vội nói.

Tống Dật Hiên đưa tiền trong tay cho bà ta, nhàn nhạt nói: “Nói cho tôi biết làm sao mới đi vào được, hoặc giới thiệu tôi đi vào, tôi cho bà thêm 60 triệu!”

“6, 60 triệu? Thật sao?”

Bà chủ nghe đến đây, mắt lần nữa lộ ra ánh mắt tham lam.

Tống Dật Hiên cũng lười phí lời với bà ta, trực tiếp lấy ra 60 triệu ném trên quây.

“Làm xong chuyện của tôi, số tiền này đều là của bà”

“Không vấn đề không vấn đề, cậu đẹp trai, cậu nghỉ ngơi trước, tối tôi dẫn cậu đi tìm người phụ trách của chỗ này, chỉ có cậu ta có thể cho cậu thẻ thông hành, để cậu đi vào thành phố ngầm”

Tống Dật Hiên thấy bà chủ nói như vậy, cũng không nói tiếp với bà ta, xoay người đi lên lầu.

“Trước khi tới tối đừng tới làm phiền tôi, ai cũng không được, biết chưa?”

“Biết rồi biết rồi, cần đưa nước nóng cho cậu không?”

“Không cần!”

Tống Dật Hiên chính là từng thấy dáng vẻ bà chủ nhìn anh ta, anh ta không dám đảm bảo bà chủ liệu có nhân cơ hội đưa nước nóng đối với anh làm cái gì đó không. Anh ta bây giờ đối với người phụ nữ già như này thật sự không có hứng thú.

Bà chủ cầm tiền, tự nhiên cái gì cũng theo Tống Dật Hiên.

Khi sắc đêm phủ xuống, bà chủ gõ cửa phòng của Tống Dật Hiên, nói muốn dẫn anh ta đi gặp người làm thẻ thông hành đó.

Tống Dật Hiên mặc quần áo chỉnh tề, đi theo bà chủ đến một nơi, chỉ có điều khi nhìn thấy người cho thẻ thông hành đó, Tống Dật Hiên hoàn toàn sững ra.

Sao lại là anh ta?