Cục Cưng Có Chiêu

Chương 443




Lời nói của Hoắc Chấn Đình làm cho Lam Tử Thất ngây ra một lúc.

“Anh có ý gì chứ?”

“Không phải, không phải là bây giờ Nghê Nghê đang bị bắt cóc à? Có tin tức gì chưa, hiện tại dưới loại tình huống này cho dù trời có sập thì Diệp Ân Tuấn cũng không nên rời khỏi Hải Thành được chứ, huống hồ gì gân đây cũng không nghe nói công ty nhà họ Diệp xảy ra chuyện gì cân phải xử lý khẩn cấp?”

Hoắc Chấn Đình nói như thế này, Lam Tử Thất lập tức nhíu mày.

“Rốt cuộc là anh muốn nói cái gì?”

Mắt thấy Lam Tử Thất cho dù có muốn đánh vỡ thì cũng phải hỏi đến tận cùng, Bạch Tử Đồng vội vàng mở miệng nói.

“Được rôi, được rồi, chuyện này để sau rồi hãng nói, bây giờ không phải là muốn tôi đến khám cho Hạ Lan hả, chúng ta đi vào trước đi, có được không?”

Nghe Bạch Tử Đồng nói như vậy, Hoắc Chấn Đình nhất thời sốt ruột.

“Hạ Lan sao vậy, xảy ra chuyện gì?”

“Anh Hoắc, anh thật sự là không được mời mà tới, nhưng mà tôi vẫn đề nghị anh đừng có đi vào, hiện tại Hạ Lan nhà chúng tôi thật sự không muốn gặp người nhà họ Hoắc các người, anh đến đây làm cái gì hả? Tôi có đoán cũng đoán được, Hạ Lan cũng đoán được, tôi chỉ có thể nói là hiện tại sức khỏe của Hạ Lan nhà chúng tôi không thoải mái, nếu như anh thật sự muốn tốt cho cậu ấy thì anh đừng miễn cưỡng cậu ấy làm chuyện mà cậu ấy không thích. Bà cụ nhà các anh đã để Hạ Lan đau lòng không chịu được, chẳng lẽ là ngay cả anh cũng muốn ép buộc người khác à?”

Mặc dù giọng nói của Lam Tử Thất đã hòa hoãn hơn rất nhiều, nhưng mà ý tứ trong lời nói vẫn làm cho Hoäc Chấn Đình ít nhiều gì cảm thấy xấu hổ.

Lời đã nói đến mức này rồi, nếu như anh ta tiếp tục đi vào cầu xin Thẩm Hạ Lan bỏ qua cho nhà họ Hoắc, có lẽ thật sự không tốt lắm.

Chẳng qua nếu như hiện tại cho anh ta rời khỏi nơi này, Hoắc Chấn Đình cũng không yên tâm cho lắm.

“Được, tôi không đi vào, tôi chờ ở đây, một lát nữa các người đi ra có thể nói cho tôi biết sức khỏe của con bé như thế nào không? Cho dù nói như thế nào thì tôi cũng là chú út của con bé, hiện tại Diệp Ân Tuấn không có ở đây, tôi phải biết con bé xảy ra chuyện gì”

Dáng vẽ quan tâm của Hoắc Chấn Đình làm cho thái độ của Lam Tử Thất khá hơn được một chút.

“Anh muốn chờ thì cứ chờ đi, nhưng mà tôi không hứa chắc là Hạ Lan sẽ muốn để cho chúng tôi nói cho anh biết, cũng có khi là các người đợi uống công rồi”

“Không sao hết”

Hiện tại Hoắc Chấn Đình đã hoàn toàn buông xuống cái mác anh Hoắc.

Bạch Tử Đồng nhìn Hoäc Chấn Đình một chút, có mấy lời muốn nói nhưng mà khi nhìn thấy mặt của Lam Tử Thất thì vẫn nhịn được.

Hai người phụ nữ bước vào nhà họ Thẩm.

Mẹ Thẩm nhìn thấy Lam Tử Thất đã đến, bà vô cùng nhiệt tình, lại nghe nói Lam Tử Thất có dẫn theo bác sĩ đến đây thì càng vui mừng hơn nữa.

“Bác sĩ có đúng không ạ? Sức khỏe của Hạ Lan nhà chúng tôi không dễ chịu cho lắm, lúc đầu tôi dự định cùng với ba của con bé dẫn còn bé đến bệnh viện khám, không ngờ đến là con nhóc Tử Thất này lại dẫn bác sĩ đến đây. Vất vả, vất vả rồi”

Sự nhiệt tình của mẹ Thẩm làm cho Bạch Tử Đồng cảm thấy có hơi bất ngờ.

“Không có việc gì đâu, bà Thẩm, tôi đến đây xem bệnh là được rồi, chồng của tôi cũng là bác sĩ, quan hệ với Diệp tổng cũng không tệ. Trước khi Diệp tổng đi đã giao phó lại cho tôi, nếu không có chuyện gì thì đến đây xem một chút, dù sao thì hiện tại thân thể của mợ Diệp cần phải tỉnh dưỡng”

“Đúng đúng đúng, vẫn là Ân Tuấn suy nghĩ chu đáo, mời mọi người vào”

Mẹ Thẩm nghe nói là do Diệp Ân Tuấn giới thiệu, bây giờ lại là Lam Tử Thất dẫn đến đây, vội vàng mời người vào nhà.

Sau khi Bạch Tử Đồng đi vào liền đi theo mẹ Thẩm và Lam Tử Thất vào trong phòng của Thẩm Hạ Lan.

Lúc mở cửa phòng ra, Thẩm Hạ Lan đang nghỉ ngơi, có thể là vừa mới ngủ nên không nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra.

Mẹ Thẩm muốn đánh thức cô dậy, lại bị Bạch Tử Đồng ngăn cản lại.

“Không cần đâu bà Thẩm, tôi với cô Lam ở đây là được rồi, tôi sẽ làm kiểm tra cho cô ấy, bà cứ yên tâm đi”

“Vậy xin làm phiền bác sĩ”

Mẹ Thẩm nhẹ gật đầu, sau đó đi chuẩn bị thức ăn cho bọn Bạch Tử Đồng.

Lam Tử Thất nhìn gương mặt của Thẩm Hạ Lan trắng bệch như là tờ giấy, lập tức lo lắng nói: “Trước kia Hạ Lan đi ngủ rất dễ tỉnh lại, có một tí âm thanh là đã tỉnh dậy rồi, sao ngày hôm nay lại…

“Phụ nữ có cơ thể suy yếu thì sẽ như thế này, thích ngủ, hơn nữa nghỉ ngơi không tốt. Cô nhìn quầng thâm mắt dưới mắt của cô ấy đi, chắc có lẽ là mấy ngày nay giấc ngủ có vấn đề, nếu như trong lòng lại còn có chuyện khác làm tổn thương thân thể, nhìn sắc mặt của cô ấy đi kìa, thiếu khí huyết trầm trọng, tôi cần phải lấy dụng cụ y tế, cô vẫn nên đánh thức cô ấy dậy đi”

Đầu tiên là Bạch Tử Đồng nhìn sắc mặt của Thẩm Hạ Lan một chút, cùng là phụ nữ với nhau, cô ta thật sự có chút đau lòng.

Lúc còn trong tháng, Thẩm Hạ Lan có thể nói là vẫn còn ổn, nhưng mà sau khi ra tháng thì những chuyện tồi tệ này đã làm cho cô nghỉ ngơi không được tốt, hiện tại xem ra là đã bị tổn thương gan nội tạng.

Lúc đầu dự định cứ xem bệnh cho Thẩm Hạ Lan như thế, bây giờ nghĩ lại hay là chờ Thẩm Hạ Lan tỉnh dậy rồi khám mới tốt hơn.

Lam Tử Thất đánh thức Thẩm Hạ Lan dậy.

Thẩm Hạ Lan mơ mơ màng màng, lúc nhìn thấy Lam Tử Thất vẫn còn có chút mờ mịt.

“Tử Thất, sao cậu lại đến đây?”

“Ngủ đến nỗi hồ đồ rồi hả?

Không phải cậu điện thoại cho tớ đến đây à, thân thể đã khỏe hơn chút nào chưa? Sao chỉ đến tháng mà làm cậu yếu ớt như vậy cơ chứ?”

Lam Tử Thất vô cùng lo lắng đỡ Thẩm Hạ Lan ngồi dậy.

Lúc này Thẩm Hạ Lan mới kịp phản ứng lại.

“Đúng đúng đúng, cậu nhìn tớ đi, đã sắp bị bệnh mất trí nhớ của người già rồi này”

Thẩm Hạ Lan nở nụ cười nhạt, đứng dậy phát hiện trong căn phòng còn có thêm một người xa lạ.

“Người này là…”

“Đây là bác sĩ Bạch Tử Đồng, viện trưởng bệnh viện quân khu, là vợ của Tô Nam bạn của chồng cậu đấy, là Diệp tổng nhà cậu nhờ bác sĩ Bạch đến đây khám bệnh cho cậu”

Lời nói của Lam Tử Thất làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi mất lịch sự.

“Bác sĩ Bạch, xin lỗi nha, tôi không biết”

Cô muốn cử động nhưng lại cảm thấy ở phía dưới có một dòng lũ lớn, cả người lập tức trở nên hơi lúng túng.

Thẩm Hạ Lan cũng không ngờ là mình lại ra một lượng lớn như thế, bây giờ vừa mới cử động chỉ sợ là sẽ làm bẩn ga giường, bây giờ đứng dậy cũng chỉ có thể làm cho mình càng thêm xấu hổ, huống hồ gì cô còn hơi choáng váng.

Trong nháy mắt cô cử động thì Bạch Tử Đồng đã nghe thấy một mùi máu tươi, bây giờ lại nhìn dáng vẻ hiện tại của Thẩm Hạ Lan, không khỏi đưa tay giữ cổ tay của cô lại, sắc mặt có hơi ngưng trọng.

“Mợ Diệp, tình huống này của cô đã kéo dài bao lâu rồi?”

“Ngày hôm nay tôi vừa mới đến kỳ, là như vậy á, sao vậy?”

Trước kia Thẩm Hạ Lan không như vậy, cho nên khi cô nghe thấy Bạch Tử Đồng hỏi như thế thì cô không khỏi có chút lo lắng.

“À, không có gì đâu, chỉ là hỏi một chút mà thôi, trước kia ra khoảng bao nhiêu?”

“Vẫn ổn, không có nhiều như vậy, lần này tôi cảm thấy rất không bình thường, hơn nữa còn choáng váng, có hơi mệt mỏi”

Thẩm Hạ Lan nói triệu chứng của mình.

Bạch Tử Đồng cười nói: “Ra một lượng lớn như thế, nếu như cô không bị choáng váng hoa mắt thì mới là kỳ quái đó. Không có chuyện gì đâu, chỉ là phản ứng tự nhiên của thân thể sau khi sinh non mà thôi, chắc là do ác lộ chưa được sạch sẽ, lần này tôi sẽ mang một ít về. Đau bụng có đúng không, có phải là cảm thấy rất khó chịu?”

Nghe thấy những gì Bạch Tử Đồng nói không khác gì mấy so với triệu chứng của mình, Thẩm Hạ Lan liền vội vàng gật đầu.

“Đúng đúng đúng, bụng đau thì cũng không phải là đau lắm, nhưng mà chính là có một loại cảm giác đau ngâm ngầm, hơn nữa phần bụng hai bên tôi cảm thấy như là còn có máu chảy xuống”

“Đây là chuyện bình thường thôi, không cần phải lo lắng đâu, nhưng mà cô cứ chảy máu như thế này là không thể được, tôi phải truyền nước cho cô.

Mặc dù là đào thải những thứ bẩn thỉu như thế này ra là tốt, nhưng mà cũng không thể mặc kệ sức khỏe của mình, có phải không? Bây giờ cô rất yếu ớt”

“Vậy phải làm sao bây giờ, có cần phải bồi bổ không á?”

Lam Tử Thất nghe thấy cơ thể của Thẩm Hạ Lan yếu ớt liền trở nên khẩn trương, vội vàng hỏi.

Bạch Tử Đồng lắc đầu nói: “Không cần bồi bổ đâu, hiện tại cô ấy thuộc về tình trạng có bồi bổ cũng không thể tiêu được, chỉ có thể chậm rãi điều trị. Mợ Diệp, tha thứ cho tôi nói thẳng, trong đoạn thời gian gần đây có lẽ là cô cần phải phối hợp với tôi”

“Phối hợp? Sao phải phối hợp?”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy chỉ là đến kỳ, chắc cũng không có chuyện gì.

Bạch Tử Đồng cười tủm tỉm làm Thẩm Hạ Lan cũng nhìn không ra cái gì.

“Đương nhiên là tôi nói như thế nào thì cô làm như thế đó, gần đây cô đừng đụng vào nước lạnh nha, tốt nhất là giống như ở cữ vậy đó, chú ý giữ ấm, chú ý bồi bổ khí huyết. Còn nữa, cô đừng suy nghĩ quá nhiều, chuyện nào không cần hỏi thì cô đừng có hỏi, cứ yên tâm tĩnh dưỡng sức khỏe. Gần đây Diệp tổng không có ở trong nước, về phần sinh hoạt vợ chồng tôi cảm thấy cũng không cần phải lo lắng”

Câu nói cuối cùng của Bạch Tử Đồng làm cho Thẩm Hạ Lan phải đỏ mặt.

“Bác sĩ Bạch, dựa vào tình huống hiện tại của tôi, cho dù anh ấy có ở trong nước, tôi cũng không thể làm gì được”

Lời này vừa mới nói ra, Lam Tử Thất lập tức nở nụ cười.

“Cậu nghĩ đi đâu vậy hả? Đều đã có bộ dạng này rồi mà còn nghĩ chuyện đó của Diệp tổng nhà cậu, tớ nói này, Diệp tổng nhà cậu có biết vợ của mình là một người đói khát như thế không?”

“Cậu xéo đi, nói tào lao cái gì đó?”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy trên mặt nóng bừng.

Cô với Lam Tử Thất nói chuyện không kiêng cử thì cũng thôi đi, không ngờ đến ở trước mặt của Bạch Tử Đồng mà Lam Tử Thất cũng như thế này, lập tức làm cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy lạnh lùng.

Ngược lại là Bạch Tử Đồng cũng không nói cái gì, chỉ là cười có chút tùy tính.

“Không có gì, thực sắc tính dã, theo như lão khổng tử nói, tôi cũng là phụ nữ mà, tôi hiểu”

“Ai nha bác sĩ Bạch”

Thẩm Hạ Lan thật sự hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.

Cô đâu có phải là loại phụ nữ này đâu chứt Nhưng mà cũng chính bởi vì một hai câu nói này, khoảng cách của ba người phụ nữ đã được kéo gần lại trong nháy mắt.

Lam Tử Thất thấy Bạch Tử Đồng chuyện trò vui vẻ, cũng không có gì không thích hợp, đương nhiên rất yên lòng, cũng có tâm tư nói đùa.

“Cậu nói cậu một chút đi, có phải là gả vào hào môn cho nên làm kiêu rồi không hả? Đến tháng một lần mà giày vò cậu thành cái dạng này, cậu nói xem một lát nữa tớ phải nói với mẹ Thẩm như thế nào đây hả? Nói là cậu đến tháng chảy máu quá nhiều cho nên dính giường, còn không phải là để mẹ Thẩm cười chết là”

“Cậu im miệng lại cho tớ nha!”

Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Nếu như là bị bệnh khác thì cũng được, hiện tại là bởi vì chút chuyện của phụ nữ mà làm cho viện trưởng bệnh viện quân khu phải đến đây, nếu như chuyện này để cho Diệp Ân Tuấn biết được, còn không biết sẽ như thế nào.

Nghĩ đến Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan không khỏi hỏi một câu.

“Bác sĩ Bạch, cô có biết là Diệp Ân Tuấn nhà chúng tôi đi đến nước nào không vậy?”

“Hả?”

Bạch Tử Đồng có hơi ngơ ngác.

“Mợ Diệp hỏi như thế này, sao tôi biết được?”

Thẩm Hạ Lan lập tức ngượng ngùng.

“Đúng vậy đó, tôi hồ đồ rồi, chỉ là hiện tại điện thoại của anh ấy không liên lạc được, không biết bây giờ anh ấy đang ở đâu nữa. Lúc trước gọi điện thoại với anh ấy, tôi cũng quên hỏi, còn không phải là tôi nghĩ anh ấy với chồng của cô là bạn của nhau, có lẽ là chồng của cô biết gì đó”

Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Bạch Tử Đồng cười nói: “Mặc dù Tô Nam với Diệp tổng là bạn bè, nhưng mà cũng không nói những chuyện trên thương trường đâu, dù sao thì lĩnh vực của mọi người khác biệt nhau, không có tiếng nói chung”

“Cũng đúng”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy có lẽ là mình thật sự làm kiêu rồi. Tại sao bây giờ cô lại càng nhớ Diệp Ân Tuấn thêm nữa vậy chứ, chỉ cần là những người có liên quan đến Diệp Ân Tuấn, cô đều muốn hỏi tình huống của Diệp Ân Tuấn, loại tâm trạng bất an đó cứ luôn kéo dài làm cho cô cảm thấy không yên lòng.

Bạch Tử Đồng xoay người lại chuẩn bị thuốc truyền cho Thẩm Hạ Lan, nhưng mà trong nháy mắt xoay người, nụ cười trên mặt liền biến mất, thay vào đó là một sắc mặt vô cùng lo lắng.