Đã nhiều năm Tiêu Nguyệt không thấy được dáng vẻ này của Hoắc Chấn Ninh, nụ cười của bà càng thêm rạng rỡ.
“Em đẹp không?”
Bà như cô dâu mới về nhà chồng rụt rè hỏi.
Hoắc Chấn Ninh vô thức gật đầu, nhưng thấy thái độ của mình hơi không đúng, vội cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mắt Tiêu Nguyệt nữa, nhưng đối với Tiêu Nguyệt như vậy là đủ rồi.
“Anh dậy đánh răng rửa mặt đi.
Em đi nấu đồ ngon cho anh.
Đúng rồi, nếu lát nữa bọn Hạ Lan đến anh giúp em chào hỏi một chút.
Hẳn là anh biết Hạ Lan phải không? Chính là người hôm qua đưa anh ra đấy, cháu gái của anh, con gái của Hoắc Chấn Phong.”
Tiêu Nguyệt biết mấy năm nay Hoắc Chấn Ninh không tiếp xúc gì với nhà họ Hoắc, cũng không hiểu rõ thân phận của Thẩm Hạ Lan.
Tuy hôm qua cô dẫn ông ta ra ngoài nhưng cụ thể là ai phỏng chừng trong lòng Hoắc Chấn Ninh vẫn đang suy đoán.
Nhưng không ngờ lần này Hoắc Chấn Ninh lại trả lời.
“Tôi biết con bé là ai.
Là con của anh cả của anh và chị cả của bà, nhưng dáng vẻ của con bé không giống bọn họ lắm.”
Tiêu Nguyệt hơi khựng lại một lúc rồi tươi cười giải thích: “Hạ Lan bị tai nạn nên phải phẫu thuật thẩm mỹ.
Trước đó con bé rất giống chị cả của em và anh cả của anh đấy.
Lát nữa, anh xem hình trước kia của con bé là biết ngay.”.
đam mỹ hài
“Được.”
Sau khi Hoắc Chấn Ninh nghe nói Thẩm Hạ Lan từng bị tai nạn, không khỏi ngẩn người nhưng lại không hỏi thăm tiếp có lẽ trong lòng ông ta cũng hiểu rõ.
Tiêu Nguyệt thấy ông ta như vậy, lúc này mời rời khỏi phòng.
Hoắc Chấn Ninh thấy Tiêu Nguyệt đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta thật sự không thể bình thản nói chuyện với Tiêu Nguyệt được.
Sau khi Tiêu Nguyện rời đi, Hoắc Chấn Ninh nhanh chóng chỉnh trang lại trang phục, tuy vẫn mặc quần áo hôm qua nhưng so với những năm tháng sống trong hầm kia ông ta vẫn rất hài lòng.
Phải công nhận thời gian và hoàn cảnh thật sự có thể mài mòn hết thảy mọi góc cạnh của con người.
Hoắc Chấn Ninh bây giờ không còn vẻ kiêu căng ngạo mạn của thời trẻ nữa ngược lại đã trở nên lắng đọng và trầm lặng hơn rất nhiều.
Đương nhiên Thẩm Hạ Lan cũng ngủ không yên giấc.
Nếu không phải Diệp Ân Tuấn ngăn cản, có lẽ cô đã đòi đến gặp Hoắc Chấn Ninh lúc nửa đêm rồi.
Lúc này trời đã sáng, nghe được tiếng động truyền tới từ phòng Tiêu Nguyệt, Thẩm Hạ Lan vội chạy tới.
Cô sốt ruốt đến độ lòng bàn tay ướt sũng.
Diệp Ân Tuấn không khỏi mỉm cười khi thấy bộ dáng này của vợ mình, sau đó gõ cửa phòng Tiêu Nguyệt.
Hoắc Chấn Ninh hơi khẩn trương, nhưng ông ta vẫn tự nhủ bây giờ đã tự do, cần phải thích ứng với xã hội hiện tại và đạo lí đối nhân xử thế bên ngoài.
Hoắc Chấn Ninh nghĩ đến đây, sau khi chuẩn bị xong rồi mới nói: “Vào đi.”.