Khi buồn bã phần nào nguôi ngoai, tâm trạng cũng vừa bình thường trở lại, là lúc tế bào hiếu kì bắt đầu trỗi dậy. A, như thể biết được bọn họ đang nói gì trong ấy vậy.
Tôi bị những suy nghĩ trong đầu làm cho hoảng loạn. Sao gần đây lại thích nghe trộm thế này? Thói quen này chẳng tốt chút nào.
Nhưng… rất muốn biết bọn họ nói gì. Cái người tên là SALLY ấy lẽ nào là…
Không thể nào, Lẫm Lẫm sao lại để ý cô ta được? Huống chi… nó từng nói… thích… tôi…
A… Tôi đang nghĩ gì thế này?!…
Thiên thần và ác quỷ không ngừng giao chiến…
Ác quỷ: Nhìn đi! Lẫm Lẫm là con cậu, thứ gì mà cậu chẳng có quyền được biết. Hơn nữa cậu rất muốn biết cô gái kia có phải là bạn gái Lẫm Lẫm không mà. Đây là cách tốt nhất để hiểu được con cái!
Thiên thần: Không… Không… Không… Cậu không thể làm vậy! Nếu Lẫm Lẫm phát hiện, cậu sẽ bị ghét cho xem. Hơn nữa không phải cậu từ nhỏ đã dạy Lẫm Lẫm không nên tập tành những thói quen xấu ư? Sao cậu có thể làm sai được?
Ác quỷ: Hừ! Đây là hành động tốt cho Lẫm Lẫm, có thể ngoại lệ!
Thiên thần: Ngươi nói dối!
Ác quỷ: Hừ… Ngươi chưa đủ mạnh đâu!
Thiên thần: …
Ác quỷ VS thiên thần. Ác quỷ thắng lần hai!
Vậy… nghe một chút… chắc không sao đâu nhỉ?
Tôi chậm rãi bước đến cánh cửa thông giữa hai gian phòng. Tất nhiên, cửa chính của tôi đã được đóng lại rồi! Tôi sao có thể để người khác biết tôi đang nghe lén được, không, là đang âm thầm tìm hiểu tình hình của Lẫm Lẫm mới đúng.
Ghé tai vào cánh cửa. Kì lạ, sao chả có tiếng động gì thế này? Cánh cửa này đâu cách âm tốt đến vậy.
Đợi mãi không thấy gì nên định rời khỏi, ngay lúc ấy lại có giọng nói vang lên, tôi thầm hoan hô trong lòng.
Người cất lời chính là Lẫm Lẫm: “Sally, em đến đây làm gì?”
Tóc vàng vừa mở miệng đã phun một tràng tiếng Anh. Gì thế này, muốn kiểm tra trình độ nghe của tôi ư? May mà không làm khó được tôi. Vì ngày trước lúc chuẩn bị cho Lẫm Lẫm vào đại học, tôi cũng đã rèn luyện kĩ lưỡng, tuy nhiên vẫn không nghe hết toàn bộ…
Không nghe được toàn bộ, nhưng đại khái tóc vàng kia nói mấy trăm năm rồi không biết Lẫm Lẫm ra sao. Câu đầu tiên chính là “Bởi vì em nhớ anh”.
Cuộc đối thoại vẫn tiếp tục, càng nghe càng bốc hỏa. Ngay lúc tôi định đẩy cửa xông vào, tóc vàng đã nói bằng tiếng Trung: “Em mua vé máy bay rồi, cùng đi đi.”
Tôi giật bắn người, muốn nghe câu trả lời của Lẫm Lẫm, trong phòng cũng hoàn toàn im lặng.
Dường như hàng thế kỷ trôi qua, tôi mới nghe được Lẫm Lẫm “Ừm” một tiếng, không lớn không nhỏ, vừa đủ để tôi nghe thấy.
Chẳng khác nào bị đẩy vào hầm băng, chút hơi ấm còn lại trên thân thể cũng hoàn toàn đông cứng.
Tôi không nhớ mình đã về nhà bằng cách nào. Lúc lấy lại tinh thần thì đã ở trên ghế sofa rồi.
Đột nhiên thấy thật tủi thân. Nước đong đầy hốc mắt, chỉ một cái chớp nhẹ đã trào ra ngoài. Nuôi dưỡng nó trưởng thành như bây giờ, sao có thể bỏ đi cùng người khác? Đã vậy còn không thèm bàn với tôi một tiếng…
Chuyện lớn như vậy, ít nhất cũng phải cho tôi biết chứ… Sao lại… có thể…
Sao lại có thể như vậy? Ba là gì của con hả?
Đau đớn tăng thêm một bậc, uất ức dâng đến cao trào. Ba, thật ra là gì đối với con?
Mơ mơ màng màng mở TV. TV đang chiếu một bộ phim truyền hình nào đấy chẳng rõ, chỉ thấy một người cha dượng mua quà cho con trai, mỉm cười vuốt ve má nó: “Cục cưng, gọi ba đi.”
Đứa trẻ nhận được quà mỉm cười toe toét: “Ba ba!”
Nhìn thấy cảnh như vậy, nước mắt vừa khô lại nhanh chóng tràn ra.
Tôi chờ đợi bao lâu cũng chỉ mong có ngày, Lẫm Lẫm có thể gọi tôi một tiếng ba, nhưng bây giờ điều ấy không còn quan trọng nữa. Chỉ cần nó không rời khỏi tôi, tiếng ba ấy có đáng gì?
Từ lúc nào tình cảm tôi dành cho Lẫm Lẫm đã biến chất thế này? Nhưng tôi lại cứ ngu ngốc khiến cho cả hai càng lúc càng xa…
Lâm Khi, mày là thằng đại ngốc, ngu ngốc không ai bằng…
Ngu ngốc…
Ngu ngốc…
Phải làm sao bây giờ?