Có người từng nói, chờ đợi là việc mệt mỏi nhất. Nghĩ lại, những lời này quả là chính xác.
Chuông cửa reo, tôi vội vàng chạy ra mở cửa. Hóa ra là người của khách sạn chuyển hàng đến.
Nhận hàng rồi đóng cửa lại. Nhìn đồng hồ, đã 5:30 rồi, Lẫm Lẫm vẫn chưa về.
Lúc chuông cửa reo lần nữa, tôi y như tên lửa phóng đến. Lẫm Lẫm chết tiệt, giờ mới chịu về nhà!
“Xin chào, đây là bưu phẩm của Lâm Khi tiên sinh.” Ra là người đưa thư.
Thất vọng cầm lấy bưu phẩm. Lại nhìn đồng hồ, đã 6 giờ rồi. Lẫm Lẫm, con là tên nhóc ngu ngốc, đến giờ vẫn chưa chịu về, đồ ăn nguội hết cả rồi.
Chán nản gỡ bưu phẩm, ra là mẹ tôi gửi mấy tấm hình đi du lịch đây đó về.
Nhìn toà tháp ở Paris đến kim thự tháp Ai Cập, sau cùng là Lăng mộ Ấn Độ. Đếm sơ qua cũng đã hơn ba mươi địa điểm. Ngẩng đầu lần nữa nhìn đồng hồ, Lẫm Lẫm vẫn chưa về.
Lẽ nào nó đã đi mừng sinh nhật cùng người khác rồi? Cũng phải, sinh nhật đâu nhất thiết phải ở cạnh ba mẹ, nhưng tốt xấu gì cũng phải gọi điện về nói một tiếng chứ!
Lúc này chuông cửa lại vang lên. Tôi không có ý định mở cửa. Chắc chắn là khi mở ra sẽ trông thấy gương mặt tươi cười của một nhân viên tiếp thị nào đấy. Lẫm Lẫm có chìa khóa kia mà, tất nhiên nó biết tự vào rồi.
Tôi không thèm mở cửa, chuông cửa vẫn liên tục réo ầm lên, khiến tôi đã bực càng thêm bực. Cuối cùng tức giận xông thiên, tôi đứng bật dậy, định sẽ chạy ra ngoài mắng cho nhân viên tiếp thị không hiểu lý lẽ kia một trận.
“Không biết bên trong không có người sao…” Nhấn gì mà nhấn hoài thế! Tôi dồn sức đẩy cửa ra. Vừa thấy người đứng bên ngoài, mấy câu định nói chợt chui tọt vào trong bụng. Lẫm Lẫm mặt mày xám xịt nhìn tôi.
“Vì sao anh ở nhà mà không ra mở cửa?” Nghe giọng là biết thằng bé đang sắp bùng nổ đến nơi.
“Ha ha…” Tôi gượng cười. “Ba không biết là con.” Câu cuối nói lí nhí trong cổ họng.
“Anh thật…” Lẫm Lẫm vừa bước vào cửa, nhìn thấy những thứ tôi bài trí, lập tức dừng lời.
Tôi nhanh nhảu khoe công: “Thế nào? Ba tốt với con quá phải không?”
Lẫm Lẫm quay đầu nhìn sâu vào mắt tôi, ẩn trong tia nhìn ấy có điều gì đó giống như là cảm động.
Tôi không chắc lắm, chỉ nghe nó nói: “Anh nhớ sao?”
Hừ, nói mà không thèm nghĩ lại mấy năm trước là ai mừng sinh nhật chung với nó. Cái gì mà “Anh nhớ sao”? Tôi cười: “Được rồi, sinh nhật hôm nay của con, đều là do ba tự làm cả đấy!” Hiếm khi thấy Lẫm Lẫm không chút phản ứng, chỉ đứng đấy nhìn tôi chằm chằm, nhìn đến mức nổi cả da gà.
Tôi nhanh chóng lãng sang chuyện khác, kéo nó ngồi xuống: “Thư giãn đi, thư giãn đi. Được rồi, ba sẽ cho con thưởng thức tay nghề của đầu bếp năm sao.”
Lẫm Lẫm chẳng hiểu mô tê gì giương mắt nhìn tôi.
Tôi tức tốc chạy vào nhà bếp, hâm lại toàn bộ những món đã nguội, sau đó lại tức tốc mang lên. Phải nói rằng, trong những món ăn tôi nấu, còn có niềm tự hào lớn lao của tôi, ngay cả bài trí bàn ăn cũng là tôi làm kia mà.
Khi đem khay thức ăn lên, tôi thấy gương mặt của Lẫm Lẫm đã nhăn lại từ lúc nào.
Nó hỏi: “Anh tự làm sao?”
Ưỡn ngực tự hào, tất nhiên, ở đây ngoài thiên tài nấu nướng Lâm Khi ra thì còn ai làm được những món này chứ?
Lẫm Lẫm chau mày gắp một miếng cho vào miệng, sau đó buông đũa, thở dài: “Tôi đúng là khâm phục anh.”
Tôi cười. Tôi đã nói rồi mà, thiên tài chính là thiên tài.
“Chẳng hiểu sao anh làm chuyện gì cũng kém cỏi thế này? Đúng là đầu khoai lang!”
Nghe xong câu này, tôi lập tức biến sắc. Lý do gì lại đem tôi so sánh với khoai lang! Tôi có điểm nào giống khoai lang?!
Có thể là vì thấy mặt tôi đã méo mó đi hẳn, Lẫm Lẫm lập tức đổi giọng: “Không đúng, sao có thể so sánh anh với khoai lang được!”
Tôi gật đầu cật lực. Sao có thể bảo ba con là khoai lang cơ chứ? Nếu vậy con chẳng phải là củ khoai con ư, đúng, là nhóc “tiểu khoai lang”!
“Nếu đem anh so với khoai lang, khoai lang nhất định sẽ khóc mất!”
“…”
Tôi tức!
Dập lửa! Dập lửa!
Không nên phát điên lúc này!
Tôi rót một ly nước trái cây, hung hăng đổ hết vào trong miệng.
Uống xong rồi, lập tức hạ hỏa! A~ Đó là do nước trái cây ngon quá đi, uống mãi không chán. Thêm ly nữa~
“Tuy nhiên, cũng không đến nỗi quá tệ.” Lẫm Lẫm cũng bắt đầu uống nước trái cây. Nếu đã nghĩ vậy sao không nói sớm hơn chứ?
Chẳng biết do đâu, nó vừa uống xong liền lập tức biến sắc: “Đây là do anh đặt sao?”
Tôi nhìn nó thắc mắc: “Đúng vậy.” Rồi tiếp tục nhiệt tình nốc cạn ly.
“Anh đã nói gì với người ta?” Lẫm Lẫm cau mày hỏi.
Chả hiểu nói gì nữa. Tôi trả lời: “Thì nói với quản lý là ba cần loại thức uống màu lục dùng trong bữa tiệc lần trước!”
“Chết tiệt, đó là rượu cốc-tai, anh biết không hả…?” Lẫm Lẫm mắng.
Cái gì mà rượu cốc-tai chứ? Tôi vừa định cãi lại thì hai mắt đột ngột hoa đi. Cái đầu đáng ghét càng lúc càng mơ hồ. Ngay cả Lẫm Lẫm nói gì cũng không nhớ nổi, vì tôi đã ngất đi rồi.