Vừa về đến nhà Lẫm Lẫm đã vứt tôi lên ghế sofa.
Tôi vùng đứng dậy thì đụng ngay một nụ hôn vũ bão từ trên trời giáng xuống.
Tôi trợn tròn hai mắt. Vẫn hôn ư? Bao nhiêu sĩ diện đều bị nó làm mất sạch cả rồi.
Tôi cố hết sức đẩy nó ra.
Lẫm Lẫm trừng mắt nhìn tôi.
Tôi cũng trừng mắt nhìn lại nó. Thử xem mắt ai to hơn ai!
Lẫm Lẫm một lần nữa chiếm lấy môi tôi.
Tôi nắm lấy áo nó.
Ba nói cho con biết, chuyện ban nãy ba còn chưa xử tội con, con đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu nghe chưa!
Chỉ tiếc là tất thảy những lời muốn nói đều bị giam lại trong khoang miệng.
Tôi tiếp tục bấu chặt áo sơmi của nó. Đột nhiên, “bựt” một tiếng, cúc áo của Lẫm Lẫm bị tôi kéo đứt mất.
Cả hai đều lập tức dừng lại, tôi thừa cơ ngồi ra xa khỏi chỗ của Lẫm Lẫm.
Sơmi của Lẫm Lẫm bị tôi giật cho xốc xếch, nhìn gợi cảm đến chết người.
Không đúng, tôi sao có thể nghĩ Lẫm Lẫm gợi cảm được kia chứ?
Lẫm Lẫm thở dài, lẩm bẩm: “Anh không có chuyện gì là tốt lắm rồi.”
Tôi thắc mắc nhìn về phía nó, tôi thì có thể gặp chuyện gì chứ?
Lẫm Lẫm vuốt nhẹ tóc, nói: “Sau này anh nên ít gặp gỡ Quan Linh thì hơn.”
Tôi trừng mắt, nói lớn: “Rốt cuộc là như thế nào? Hai người có chuyện gì giấu ba đúng không?”
Lẫm Lẫm quay mặt đi chỗ khác: “Không.”
Tôi xích lại gần Lẫm Lẫm: “Giờ con có chịu nói hay không?” Hai tay giơ lên ra vẻ sắp cù nó.
Lẫm Lẫm thụt người lại phía sau, lập tức cung khai: “Anh ta gửi cho tôi tiếng hét thảm thiết và nét mặt sợ hãi của anh, bảo tôi phải nhanh chóng đến Hoàn Nguyệt, nếu không thì…”
Tôi cười, chiêu này đúng hữu hiệu nhất trong tất cả các chiêu.
Lâm Lẫm Lẫm à, có thể không ai biết bí mật của con, nhưng ba đây đã quá rành rồi… Điểm yếu duy nhất của Lẫm Lẫm chính là — sợ nhột.
Nhưng vừa nghe xong tôi liền im lặng. Hèn gì ban nãy có ánh đèn lóe lên. Tuy nhiên… học trưởng nhất định không vô duyên vô cớ làm chuyện này, chắc chắn còn có chuyện gì đấy tôi không biết. Vừa rồi Lẫm Lẫm có nói “Nếu không…”
Tôi nở nụ cười gian manh: “Lâm Lẫm Lẫm, con còn chưa nói hết mà phải không?”
Lẫm Lẫm liếc mắt nhìn tôi đầy phức tạp.
Nó sau khi quay đầu đi mới nói tiếp: “Người mà Nhật Hào muốn tìm chính là anh ta. Tôi đã tiết lộ chuyện anh ta cho họ biết.”
“Nhật Hào?” Đầu óc lập tức quay mòng mòng, tôi hỏi: “Là cái tập đoàn nhất định không chịu nhận bồi thường kia sao?”
Lẫm Lẫm gật đầu, giọng điệu đầy chán nản: “Bọn họ muốn tìm Quan Linh, tôi tiện thể tống anh ta đi.”
Tôi cười nhạt: “Ra đó là tội của con à?” Chả trách học trưởng muốn dạy cho Lẫm Lẫm một bài học.
Lẫm Lẫm trừng mắt nhìn tôi: “Ai bảo anh ta cứ ở lì không chịu đi. Anh còn đối xử với anh ta tốt như vậy!”
Được rồi được rồi, cảm giác này là ghen tị phải không? Đúng là trẻ con mà.
Lẫm Lẫm lại quay mặt đi, vẻ mặt như thể bị tổn thương.
Tôi vỗ vỗ vai nó: “Được rồi, biết nhận lỗi là được rồi. Có thể nhận sai thì có thể thay đổi. Tâm tính tốt là quan trọng nhất.”
Lẫm Lẫm không nói thêm lời nào.
“Được rồi, để ba kể chuyện cười cho con nghe vậy.” Hết cách rồi, xoa dịu tâm trạng của người đang khó chịu là chuyện ai cũng nên làm mà.
Lung tung vốn chuyện cười trong đầu, tôi bắt đầu huơ chân múa tay.
“Có hai con ruồi ở trong nhà xí. Con ruồi nhỏ hỏi con ruồi bự: Mẹ à, sao chúng ta lại phải ăn phân? Con ruồi bự nghe xong nói: Lúc ăn không nên nhắc đến mấy thứ bẩn thỉu như vậy. Mắc cười lắm đúng không?”
Lẫm Lẫm liếc mắt nhìn tôi, rồi cúi gằm mặt xuống.
Không khí nhờ vậy mà thậm chí còn u ám hơn.
Tôi gượng cười mấy tiếng.
Ba ban nãy đã làm gì đâu, sao con lại phơi bộ mặt tổn thương như nàng dâu trẻ bị ức hiếp thế này?
Chợt nhớ ra một chuyện khác, tôi tiếp tục kể: “Chuyện là có một con ốc sên bị một con rùa đụng ngã. Cảnh sát hỏi nó bị ai đụng. Con biết nó nói gì không? Nó nói: Tốc độ của hắn quá nhanh, tôi không nhìn rõ. Ha ha ha…”
Lẫm Lẫm trợn mắt nhìn tôi.
Được rồi, tôi thừa nhận chuyện này rất nhạt.