Cục Cưng À, Gọi Ba Đi

Chương 23




Không có chuyện gì làm, kẻ rảnh rỗi nào đấy thư thái ngồi bên ngoài uống trà, còn vui vẻ trò chuyện cùng học trưởng.

Trong nhà bếp.

Tiếng thái rau đặc biệt vang dội hơn mọi khi.

Trái tim non nớt của tôi nơm nớp lo sợ nhìn Lẫm Lẫm cắt cắt chặt chặt, chỉ lo nó cảm thấy không thoải mái, lại xộc ra ngoài tặng cho Lai Nhĩ một dao, sau đó đá cậu ta ra khỏi cửa.

Không những vậy còn sợ thằng bé không cẩn thận, tưởng ngón tay là Lai Nhĩ mà điên tiết chặt mất…

Còn chưa kịp nghĩ xong, “Phập!” một tiếng, Lẫm Lẫm nháy mắt đã chặt mạnh xuống thớt gỗ.

Tôi quýnh quáng chạy đến: “Sao thế? Cắt trúng tay rồi sao? Có nặng lắm không?”

Nhìn hết mấy đầu ngón tay, tôi hỏi: “Đâu có cắt trúng! Sao con lại ném dao xuống vậy?”

Lẫm Lẫm trừng mắt nhìn tôi, tức giận nói: “Tôi làm sao mà cắt trúng tay được. Đi… Tống sạch bọn họ ra ngoài cho tôi!”

Tôi nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Không nên như vậy. Lẫm Lẫm à, càng đông càng vui mà.”

Khóe miệng Lẫm Lẫm nhếch lên, phong lưu phóng khoáng không gì bì kịp. Nó nói: “Được, vậy cơm anh nấu.” Nói xong đi thẳng ra ngoài.

“Hả?” Không phải chứ? Tôi vội vàng níu lấy Lẫm Lẫm, “Đừng mà, Lẫm Lẫm, con làm mới ngon.”

Lẫm Lẫm xoay người lại, mỉm cười nói: “Tôi đương nhiên biết mình nấu ăn ngon, vấn đề là…” Tiếp đến tôi có dịp nhìn thấy thằng bé biến đổi sắc mặt chẳng khác nào đang trình diễn kịch nghệ Tứ Xuyên, thoáng cái đã hóa thành Sát Thần hung ác: “Tôi. Không. Muốn. Làm.” Nó nói từng chữ từng chữ một, dứt lời không chút thương tình thong thả bỏ đi.

Tôi giơ dao trước mấy củ cà rốt, chặt từ phía nào thì mới tốt đây?

Kệ, cắt thế nào mà chẳng nuốt được…

Nhìn mớ cà rốt, khoai tay và cà vừa cắt xong, tôi không khỏi tự hào. Hóa ra tôi cũng có chút tiềm năng nấu nướng.

Nhưng kế tiếp phải làm gì đây?

Vấn đề này cần được nghiêm túc cân nhắc.

Năm phút im lặng trôi qua…

Tôi nghĩ, tôi phải chuẩn bị trước một ít thuốc đau bao tử.

Quyết định được xét duyệt!

Vừa mới ngoảnh đầu, đã đâm sầm vào Lẫm Lẫm.

Xoa xoa mũi, tôi mắng: “Sao đột nhiên lại đứng đằng sau chẳng nói tiếng nào hết vậy?”

Lẫm Lẫm nhìn kiệt tác của tôi, liên tục lắc đầu, tôi hơi nhích lại gần, chợt nghe nó lẩm bẩm: “Vì sao anh lại thiên tài đến nhường này?”

Niềm tự hào trong lòng không ngừng trào dâng. Tôi đã nói rồi, tôi thật sự có tài năng mà.

Lẫm Lẫm nói tiếp: “Cà rốt anh cắt thành sợi to sợi nhỏ nham nhở thế này, làm sao hầm đây? Khoai tây cắt vừa cụt lủn vừa thô thế này, làm sao chiên đây? Thứ ngu ngốc như anh từng thấy qua cà thái sợi bao giờ chưa?”

Một kiếm xuyên tim.

Mỗi câu nó nói ra, là mỗi lần đầu tôi cúi thấp hơn một tấc. Tôi biết tôi sai rồi. Tôi sau này sẽ không dám nấu ăn nữa.



Lúc dọn đồ ăn lên đã hơn 8 giờ.

Màu sắc cũng coi như khá phong phú.

Ớt xanh và khoai tây thái hạt lựu, canh cà rốt với sườn heo, cà xào, bắp hạt…

Lai Nhĩ vừa giơ tay lên, liền buông xuống, lưỡng lự hỏi: “Đây là ai làm vậy?”

Lẫm Lẫm hừ một tiếng.

Lai Nhĩ nghĩ là Lẫm Lẫm làm, lập tức không sợ chết bồi thêm một câu: “Nuốt nổi ư?”

Lẫm Lẫm trừng mắt liếc cậu ta một cái, rồi nhìn về phía tôi.

Tôi vội vàng cúi gằm mặt xuống, lấy chút hạt bắp. Trên bàn chỉ có mỗi món này là còn bình thường. Bởi lẽ… đây là món Lẫm Lẫm đã làm xong trước khi tôi xuống bếp.

Học trưởng cười cười nói: “Thức ăn hôm nay thật đặc biệt.” Nói xong là động đũa.

Lai Nhĩ thấy mọi người ai cũng đã bắt đầu, cũng miễn cưỡng cầm đũa. Nhưng trên trán vẫn khắc rõ năm chữ “Không thể tin Lẫm Lẫm”…

Tôi cúi đầu cực thấp, vùi mặt vào trong chén cơm…



Lẫm Lẫm nói: “Tại sao lần nào tôi cũng phải chiều theo ý anh? Anh nói không thích ăn bên ngoài, cũng không thích ăn đồ do người khác nấu, bảo rằng không có hương vị gia đình… chỉ vì vậy mà tôi học nấu ăn.”

Nó còn nói: “Học trưởng của anh gặp chuyện, anh muốn giữ anh ta ở đây, tôi không có ý kiến, nhưng anh có biết tôi thấy lo lắng hay không? Tuy anh nói anh không thích anh ta, nhưng anh cũng đâu thích tôi, để tình địch ở bên cạnh anh như vậy, anh nói tôi có thấy thoải mái được không?”

“Đã vậy, tại sao còn muốn thêm cả Lai Nhĩ? Anh biết rõ là hắn thích anh, tôi cũng thích anh! Anh cớ gì lại bảo tôi làm cơm cho hắn ăn? Dựa vào cái gì chứ? Tôi học nấu ăn, cũng chỉ muốn nấu cho mỗi mình anh thôi. Nhưng cuối cùng cũng không thể đứng nhìn anh không vui. Lâm Khi, anh đúng là tên đại ngốc!”

Nó vẫn đứng đấy, tự nói một mình.

Nó không biết tôi đang đứng ở cửa gian bếp, nó chỉ nói cho bản thân nghe.

Nó không biết nước mắt của tôi vô thức trào ra, rất nhanh, tim cũng rất đau.

Tôi không hề biết… Tình cảm nó dành cho tôi lại là thứ tình cảm ấy… Tôi từ trước đến nay vẫn không hề hay biết…

Trong lòng ngực dường như có điều gì đó đang nảy nở…



Sau bữa cơm chiều, học trưởng không biết dùng cách gì mà dụ được Lai Nhĩ bỏ về.

Nhờ vậy mà ở đây cũng gió yên bể lặng được vài hôm.



Hôm nay quả thực đặc biệt.

Điện thoại trong văn phòng reng liên tục.

Vẻ mặt của mọi người cũng rất khẩn trương, ngay cả tên họ Thần xấu xa kia cũng không ngoại lệ.

Tiện tay tóm lấy một người hỏi xem xảy ra chuyện gì.

Hóa ra hợp đồng công ty vừa ký gặp vấn đề, dính dáng đủ thứ, rất nhiều bộ phận có liên quan đến việc này.

Lẫm Lẫm quay như chong chóng, ngay cả bữa trưa cũng không màng ăn.

Tôi ở bên cạnh chỉ biết giương mắt nhìn. Hết cách rồi, tôi đối với mấy thứ quản lý kinh doanh, quản lý nhân sự, mở rộng thị trường tiêu thụ, tất cả đều vào tai này ra tai kia —— chẳng có chút khái niệm.

Chiều tan sở, Lẫm Lẫm bảo tôi về nhà trước đi, nó còn có việc cần làm.

Tôi cũng chỉ ngoan ngoãn ra về một mình.

Thấy có mình tôi quay về, học trưởng có chút ngạc nhiên, hỏi: “Sao hôm nay Lẫm Lẫm không về cùng em?”

“Vì công ty có chút việc.” Tôi lắc đầu, lúc này tự nhiên thấy chán nản, chuyện gì cũng không thể giúp.

“Chuyện gì vậy? Có thể kể cho anh không?” Học trưởng nhẹ nhàng hỏi tiếp.

Học trưởng cũng đâu phải người ngoài, nên tôi đem toàn bộ những chuyện nghe được kể lại cho anh ấy. Cái tập đoàn Nhật Hào gì đấy thật khiến người ta sôi máu, đột ngột mở rộng hợp đồng khổng lồ như vậy, máy móc ở nhà xưởng trục trặc, trong thời gian ngắn không thể kịp hoàn thành. Đã vậy còn không chịu bồi thường, nằng nặc đòi kiện công ty chúng tôi.

“Nhật Hào ư?” Học trưởng vẫn nói rất nhẹ nhàng, nhìn như đang nói với tôi, cũng giống như đang tự nói với chính mình.

Học trưởng lặng đi trong chốc lát, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói: “Bảo Lẫm Lẫm về ăn cơm đi. Anh có việc cần ra ngoài một chút.”

Dứt lời là đi mất.

Học trưởng vừa đi không lâu, Lẫm Lẫm đã về tới, tôi vội hỏi: “Bây giờ thế nào?”

Lẫm Lẫm chỉ mỉm cười, nói giọng bí hiểm: “Thật ra căn bản chẳng có chuyện gì cả.”

Tôi thắc mắc nhìn nó.

Nhất định có việc gì đó tôi không biết.

Kết quả là học trưởng sau khi rời khỏi nhà đã không quay lại nữa, chỉ có người đến nhắn là anh ấy đã về nhà, ngay cả hành lý cũng có người dọn đi giúp.

Tôi hỏi Lẫm Lẫm, có khi nào có chuyện không.

Lẫm Lẫm chỉ cười mà không đáp.