Nước. . . . . .
Muốn uống nước. . . . . .
Trở mình một chút, liền chạm phải thứ gì rất ấm.
Đột nhiên có chút tỉnh táo.
Mở mắt, thấy Lẫm Lẫm đang ngủ bên cạnh.
Bây giờ thì hoàn toàn tỉnh táo rồi.
Đúng là đang ngủ! Không khỏi trong lòng thoáng rung động. Đã lâu như vậy, không biết lần cuối cùng nhìn thấy gương mặt say ngủ trên giường của nó là khi nào.
Đưa tay nhéo nhéo má.
Wa, rất láng nha. Quan trọng nhất là, thật sự đã ngủ mất rồi.
Nhìn nhìn một lúc, vẫn không tỉnh.
Miệng hơi khát nước. Đi lấy nước uống trước đã.
Cẩn thận nhẹ nhàng đặt chân xuống giường, đi đến phòng khách.
Mở tủ lạnh.
Phát hiện chỉ có sữa tươi.
Đột nhiên thấy nhớ nước trái cây da diết.
A? Dưới bình sữa tươi có mảnh giấy.
Trên giấy viết:
“Lẫm Lẫm OR Khi Khi:
Mẹ cùng ba ba đi trước. Hai đứa cố gắng chăm sóc bản thân. Lẫm Lẫm nhớ phải thực hiện yêu cầu của mẹ nha! ^.^
Mẹ. ”
Mới bốn giờ sáng mà cũng bỏ đi được. Mẹ à, mẹ trở về chỉ để mở tiệc thôi sao?
Cầm sữa tươi, chạy về phòng.
Lẫm Lẫm vẫn chưa tỉnh.
Ngồi trên ghế bành, tôi uống từng ngụm từng ngụm sữa tươi. Rốt cục thì Lẫm Lẫm định giúp mẹ chuyện gì? Tại sao tôi lại không biết.
Chết thật!
Tôi trừng mắt nhìn kẻ nằm trên giường. Con có biết buôn lậu là trái pháp luật không hả?!
“Anh đang làm gì đó?”
“Đang suy nghĩ Lẫm Lẫm giúp mẹ chuyện gì?”
Ya!
Tôi nhìn về phía Lẫm Lẫm. Nó tỉnh hay chưa vậy. Tôi cũng không chắc, chỉ nhìn chằm chằm.
Dường như đọc được suy nghĩ của tôi, Lẫm Lẫm nói: “Bị anh nhìn kiểu ấy, không tỉnh mới là lạ.”
Nói cho cùng là muốn buộc tội tôi phiền phức chứ gì.
Uống sạch ngụm sữa tươi cuối cùng, tôi chạy lên giường.
Tôi nói: “Lẫm Lẫm, mẹ đi rồi!”
“Ừm”. Nhắm mắt mà, chưa tỉnh sao?
“Mẹ nói con nên nhớ kỹ chuyện mẹ nhờ.”
“Ừm.” Lại ừm. Tôi giật nhẹ mi mắt của thằng bé. Con có thật là đã tỉnh không?
“Con giúp mẹ chuyện gì vậy?” Ngủ chưa? Tôi tiếp tục giật.
Lẫm Lẫm mở to mắt nhìn tôi, nói từng chữ, từng chữ một, nhưng tôi lại nghĩ nó giống nghiến răng nghiến lợi mà nói hơn: “Được. Anh. Nếu không muốn ngủ. Thì. Chúng ta. Sẽ nói chuyện!”
Linh tính của tôi nói cho tôi biết: Mau lập tức ngủ đi.
Nhưng lòng hiếu kí của tôi lại hét ầm lên: Hãy chấp nhận nhanh đi.
Thiên sứ và ác ma cùng nhau giao chiến. Kết quả: ác ma hoàn toàn áp đảo.
Sau này, tôi mới hiểu rõ cái gì gọi là “sự hiếu kì giết chết con mèo”.
Ngồi xuống đối diện nhau.
Tôi cảm thấy khung cảnh này càng ngày càng xuất hiện nhiều hơn. Mỗi lần nói chuyện, Lẫm Lẫm đều tỏ ra như đang thẩm vấn tôi vậy.
Lẫm Lẫm ngồi đó. Gương mặt không cảm như xúc chẳng khác nào bờ cát, giọng điệu cũng rất điềm tĩnh hỏi: “Người đàn ông ấy là ai?”
“Ai cơ?” Người đàn ông nào? Chúng ta không phải đều là đàn ông sao?
“Anh đừng giả ngu trước mặt tôi. Người đàn ông trong bữa tiệc hôm qua là ai?” Tôi có thể nhìn thấy lửa giận trong mắt nó.
“À, con nói Lai Nhĩ sao? Cậu ấy tên là Lai Nhĩ .J. Ti Vượng.” Tôi thành thật trả lời.
“Được, coi như anh nói thật đi.”
Cái giọng điệu này.
Khỏi nói cũng rõ con đã biết cậu ta là ai rồi. Sao còn đi hỏi ba?
“Ba gạt con làm gì?” Tôi không hiểu. Lý do gì mà thằng bé lại có vẻ căm thù Lai Nhĩ vậy chứ?
“Anh làm sao quen hắn? Có người nói hắn vừa về nước không lâu.”
Con còn rành chuyện của cậu ta hơn ba nữa. Ba còn chả biết cậu ta về nước hồi nào.
Người xưa bảo nên nói hết suy nghĩ trong lòng sẽ thấy tốt hơn. Nhưng nói ra là thừa nhận tôi ngốc nghếch không biết gì rồi, thế nên tôi nhất định sẽ không nói, chỉ ậm ừ: “Bạn học.”
“Bạn học? Bạn học khi nào?” Ngữ điệu có phần cao lên. Rõ ràng là không tin tôi mà.
“Là bạn học chung nhà trẻ!” Tôi giận. Không tin tôi thì còn hỏi làm gì. Hỏi người mình không tin, chỉ tổ tốn nước bọt.
“Bạn học thời nhà trẻ? Cái quỷ nhà trẻ gì chứ? Đã lâu như vậy mà hắn vẫn còn nhận ra anh?”
Giọng nói của Lẫm Lẫm cao lên đến tám phần. Tôi thật sự hối hận trước kia không cho thằng bé theo học thanh nhạc. Đúng là lãng phí nhân tài quốc gia mà.
“…”
Im lặng. Tôi không thể nói với nó rằng cậu ta từng tỏ tình với tôi được.
Vẫn im lặng.
“Nói hay không?” Nét mặt của Lẫm Lẫm bây giờ, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: sóng gió nổi lên.
Bức cung! Thế này là bức cung! Tôi tuyệt đối không bao giờ khuất phục!
Vẫn im lặng…
Được thôi, nói thì nói.
Ho nhẹ thông cổ vài cái, tôi nói: “Cậu ta từng tỏ tình với ba!”
“Tỏ tình?” Vẫn cao giọng.
“Ừm.” Thế nào? Biết ngay là không tin mà!
“Tôi tin!” Lẫm Lẫm gật đầu.
“Hả?” Kinh hoàng. Cái gì tôi nghĩ trong đầu nó đều biết sao?
“Anh muốn nói cái gì đều viết hết lên mặt. Được rồi, ngủ thôi!” Nó nói như thể muốn giải đáp thắc mắc của tôi. Lẫm Lẫm đi qua tôi, trở về giường tiếp tục ngủ.
Sờ sờ mặt mình, kéo kéo khóe miệng, bộ tôi lộ liễu đến vậy sao?
Mà quên đi, ngủ trước đã!
Nhưng sao vẫn cảm thấy bản thân quên thứ gì đấy? Là gì thế nhỉ?
…
Sáng sớm.
Uống sữa tươi, tôi nhớ đến nước trái cây.
Tôi nói: “Lẫm Lẫm, cái thứ nước trái cây màu lục hôm qua ba nói đấy, con đi mua nha!”
Lẫm Lẫm không để ý đến tôi, vẫn chăm chú đọc báo.
Biết làm sao được, ai bảo tôi là ba nó chứ. Có một đứa con tính tình quái lạ thế này, đúng là khổ cho tôi mà!
Tuy nhiên, ngoài việc thường xuyên giả vờ không chú ý đến tôi ra, tất cả mặt còn lại của Lẫm Lẫm, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: Không thể bắt bẻ!
Uống từng ngụm sữa tươi, liền nhớ đến tờ giấy hôm qua, tôi tiếp tục hỏi: “Lẫm Lẫm, con định giúp mẹ chuyện gì vậy?”
“Giúp cái gì?” Lẫm Lẫm ngẩng đầu lên.
“Trên tờ giấy có ghi mà. Mẹ ba nói con phải đồng ý chuyện gì đấy.” Tôi trừng mắt. Suýt chút nữa là quên rồi. Con tưởng giả ngu được mãi sao?
“Tờ giấy nào? Anh nhớ lầm rồi.” Lẫm Lẫm lại cắm cúi đọc báo.
Tôi hít sâu rồi thở ra. Thằng nhóc này, nó tưởng ba nó bị ngu chắc?
“Cái thứ ngày hôm qua vẫn đặt dưới bình sữa ấy!” Nói đến bình sữa mới nhớ. Đúng rồi, chính là chỗ ấy.
Tôi chạy ào vào nhà bếp, mở tủ lạnh, nhìn dáo dác khắp nơi, hành động cực kì lanh lẹ.
A? Tại sao lại không có?
Tôi lao ra ngoài.
Nắm lấy áo của Lẫm Lẫm, hung hăng nói: “Nói! Con đáp ứng mẹ chuyện gì?”
Lẫm Lẫm dễ dàng gạt tay tôi sang một bên, nheo mày: “Anh có tìm được tớ giấy anh nói chưa?”
Tôi ủ rũ, “Không có…”
“Vậy anh không nên đem mấy thứ trong mơ đi hỏi người khác. Ăn xong thì đi làm thôi!” Lẫm Lẫm điềm điềm tĩnh tĩnh nói.
Tôi nghiêm túc suy nghĩ một chút. Mơ mà giống thật như vậy sao?
Đợi đã!
“Vậy sao con biết mẹ đi rồi?”
“Đêm qua mẹ nói với tôi.” Câu này quả thật không thể phản bác.
Lẽ nào tôi nằm mơ thật.
Vò vò đầu. Làm sao có thể?
Bỗng nhiên nhớ ra một chuyện: “Con hôm qua còn hỏi ba Lai Nhĩ là ai mà!”
“Lai Nhĩ là ai?” Lẫm Lẫm nhìn tôi.
“Hả?” Lần này càng không thể phản bác.
Mơ kiểu quái gì mà hệt như thật thế này?
Thở dài…
Soi soi gương, chỉnh lại quần áo. Tất cả đều rất tuyệt, rất điển trai!
Ha ha, tôi nào muốn bản thân đẹp trai đến nhường này!
Cầm chiếc áo vắt trên ghế lên. Nhìn thấy dấu tích của bình sữa trên chiếc bàn. Là đêm qua tôi tiện tay bỏ đại lên bàn đây mà.
Tôi cười gian.
Ha ha… Lẫm Lẫm à, thiếu chút nữa thì ba bị con lừa rồi. Đáng tiếc đáng tiếc, đạo hạnh của con còn non kém quá. Muốn gạt ba sao, tu luyện thêm mấy trăm năm nữa đi. Ha ha…
Con càng như vậy, càng chứng tỏ chuyện này mờ ám.
Được, con không chịu nói. Ba thiếu gì cách làm cho con nói.
…
Vừa vào phòng làm việc.
Liền thấy tên họ Thần đốn mạt kia đứng lắc lắc đầu.
Tôi nói; “Trưởng phòng mà không có chuyện gì làm. Đứng đây lắc lắc cái gì?”
Hắn nhìn tôi, rồi quay sang nhìn về phía phòng làm việc của Lẫm Lẫm, thì thào:
“Động vật quý hiếm, đêm qua ‘làm’ nhiều lần lắm sao?”
Tôi phát điên. Lúc đi ngang qua tiện chân đạp hắn một đạp.
Tuy nhiên… đúng là hôm nay hai mắt của Lẫm Lẫm có xuất hiện quầng thâm. Sao thế nhỉ?
Còn chưa kịp suy nghĩ nguyên nhân, Diệp Tử đã nhét vào người tôi một bó hoa khổng lồ.
Hoa hồng đỏ rực như lửa tỏa ra hương thơm ngào ngạt, trên cánh hoa còn vương sương sớm. Oa, nhìn nhiều thật nha. Đếm đếm thử.. chắc chừng cả trăm đóa ấy chứ.
Tôi cười cười: “Diệp Tử à, tuy rằng tôi rất thích cô. Nhưng tôi sợ chồng cô sẽ liều mạng đến giết tôi mất.”
Diệp Tử liếc mắt nhìn tôi khinh bỉ nói: “Là của anh. Rõ ràng là ngày nào cũng gặp nhau, sao còn làm chuyện lãng mạn thế này?” Sau đó lắc đầu, bỏ đi.
Bỏ lại tôi ôm bó hoa khổng lồ đứng đờ ra đấy.
Ai tặng thế nhỉ? Ai lại tặng hoa cho người đã có gia đình thế này?
“Đây là cái gì?” Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng.
“Á!” Tôi xoay người, thấy Lẫm Lẫm đang cầm tài liệu đứng ngay đấy.
“Đây là cái gì?” Lẫm Lẫm chau mày.
“Hoa.” Nhìn không thấy sao?
“Tôi biết là hoa.” Khu vực ở giữa cặp lông mày nhíu lại đến đáng sợ.
“Hoa hồng.” Tôi bổ sung.
“Ai tặng?” Có mùi thuốc súng. Tôi dám khẳng định mình ngửi thấy mùi thuốc súng.
“Không biết.” Tôi lắc lắc tay. Ai lại tặng hoa cho người có gia đình?
Lẫm Lẫm đưa tay ra cầm lấy tấm card phía trên. Nhìn xong bỏ xuống, nhét lại chỗ cũ. Sau đó bỏ đi.
Thằng bé nhà tôi nhanh nhẹn thật. Tốc độ thần tốc đến nỗi tôi chưa kịp phản ứng đã biến mất tiêu.
Đúng rồi, tấm card.
Cầm cái card nhỏ ấy lên, nhìn xuống.
Tôi lập tức toát mồ hôi lạnh.
Phía trên tấm card là mấy dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo:
“Khi Khi yêu dấu:
Một ngày không gặp tựa ba thu. Lòng chờ mong có thể cùng nhau tiếp tục đêm mặn nồng.
Lai Lai của cậu.”
Lai Nhĩ, cậu là tên tâm thần. Không hiểu tiếng Trung thì đâu cần viết thư chứ. Toàn viết bậy viết bạ. Cái gì gọi là “một đêm mặn nồng”, “Lai Lai của cậu”… Nghĩ đến thôi đã nổi da gà rồi.
Sao có thể áp dụng cách nói bên tiếng Anh sang tiếng Trung được chứ? Viết bậy là chết người đấy!
Nhớ lại nét mặt của Lẫm Lẫm lúc bỏ đi khi nãy…
Tôi nghĩ…
Mình tiêu rồi…