Lúc 10 giờ sáng, Ôn Linh kéo cánh cửa kính của tiệm tạp hóa, Ôn Thụy Tuyết ngồi trên một chiếc ghế nhỏ trước cửa nhìn dòng người qua lại một cách lơ đãng. Cửa tiệm nhỏ có tên là "Tàng Bảo Các", nằm trong một tòa nhà kiểu Tây tại Ngũ Đại Đạo, khu Hòa Bình, thành phố Thiên Tân. Một cửa tiệm kỳ lạ như thế này nằm giữa cả dãy phố đầy những nhà hàng Tây, quán ăn gia đình và những quán cà phê với tên gọi khó hiểu, nhưng trái lại không hề gây cảm giác lạc lõng, mà còn toát lên vẻ huyền bí.
Tòa nhà nhỏ này có ba tầng, tầng một là khu kinh doanh chính của Tàng Bảo Các, nơi trưng bày những món đồ kỳ lạ mà Ôn Đức Trạch và Sư Nhung thu thập từ khắp nơi; tầng hai là phòng vẽ và khu nghỉ ngơi; tầng ba là kho hàng ít người lui tới. Quyền sở hữu toàn bộ tòa nhà thuộc về ông nội của Ôn Linh. Ông lão vốn là người gốc Thiên Tân, khi còn trẻ đã làm chủ hoạt động vận chuyển đường thủy rồi trở thành một thương nhân giàu có một vùng. Sau khi về hưu, vì chân tay không còn linh hoạt nên ông để lại tòa nhà cho con cháu sử dụng, còn mình chuyển vào căn hộ có thang máy để tận hưởng tuổi già.
Ôn Thụy Tuyết nhàm chán chạy sang tiệm trái cây đối diện mua vài quả đào mật, cho vào túi nhựa mang về. Khi bước vào tiệm, cô không thấy Ôn Linh ở tầng một. Cô liền bước nhanh lên tầng hai, nơi bồn rửa của phòng vẽ đầy nước, Ôn Linh đang dùng cả hai tay rửa bút vẽ. Cậu ấn van xả nước để nước bẩn rút xuống, sau đó lau khô bút vẽ và bảng pha màu, cậu nhướng mày quay đầu nhìn Ôn Thụy Tuyết với vẻ thắc mắc.
"Anh ăn đào không? Ngọt lắm." Ôn Thụy Tuyết giơ túi nhựa, lắc lắc mấy quả đào bên trong.
Ôn Linh lắc đầu.
"Ò thế thôi." Ôn Thụy Tuyết đặt những quả đào lên bệ gần bồn rửa, rồi nhìn sang đống dụng cụ vẽ đã được làm sạch: "Hôm nay vẽ gì?"
[Dạy bạn vẽ.] Ôn Linh đặt dụng cụ vẽ lên bàn, nhíu mày đầy khó xử ra hiệu: [Anh ấy chưa từng học qua vẽ, không biết dạy sao.]
"Anh học vẽ thế nào thì cứ dạy thế đó thôi." Ôn Thụy Tuyết nói.
Ôn Linh trầm ngâm một lúc rồi ra hiệu: [Không ai dạy anh, anh tự học.]
"..." Ôn Thụy Tuyết lựa chọn phớt lờ câu trả lời kiểu "khoe ngầm" của anh trai mình, đáp: "Dạy được đến đâu thì dạy, dù sao cũng chỉ có trăm tệ."
Mặc dù tiền học phí rẻ nhưng học sinh lại là Kha Diệc Từ, Ôn Linh không muốn bạn tốt nghĩ mình không có trình độ. Cậu trải ra một tờ giấy A4, cầm bút chì lên vẽ vài nét, một con chim hỉ thước đứng hiên ngang trên cành cây hiện ra sống động trên giấy. Ôn Thụy Tuyết thán phục: "Oa..."
Ôn Linh đặt bút chì xuống, hỏi Ôn Thụy Tuyết: [Cái này rất đơn giản, em nghĩ anh ấy có học được không?]
Ôn Thụy Tuyết lưỡng lự đáp: "Em thấy chắc hơi quá sức á."
Ôn Linh chìm vào im lặng.
Lúc này, cửa tiệm bên dưới bị gõ vang. Ôn Thụy Tuyết chạy xuống mở cửa, Kha Diệc Từ mỉm cười vẫy tay: "Chào buổi sáng, anh của em có ở đây không?"
"Anh ấy ở phòng vẽ trên tầng." Ôn Thụy Tuyết nghiêng người để Kha Diệc Từ bước vào, rồi hỏi: "Anh đã từng học vẽ chưa?"
"Chưa từng." Kha Diệc Từ thành thật nói, "Nhưng anh của em chắc chắn dạy được, cậu ấy là thiên tài mà."
Ôn Thụy Tuyết không bình luận gì về điều đó, chỉ nói: "Anh cứ đi thẳng lên cầu thang này, em không làm phiền hai người nữa, em ở dưới đây trông tiệm."
Kha Diệc Từ cầu mà không được, anh gật đầu: "Cảm ơn em." Anh bước nhanh lên tầng, thấy Ôn Linh đang ngồi bên bàn, tay trái chống cằm đang viết vẽ gì đó. Anh gọi: "Tiểu Vũ!"
Ôn Linh ngẩng đầu, đôi mắt to tròn sáng rực nhưng mang theo chút vẻ khó xử. Cậu dựng chiếc máy tính bảng bên trái lên. Khi Kha Diệc Từ đến gần nhìn vào nội dung trên máy, anh suýt sặc. Ôn Linh đang xem một video hướng dẫn vẽ cơ bản.
"Cậu xem hướng dẫn rồi dạy tôi?" Kha Diệc Từ cố nhịn cười, "Vậy sao tôi không xem trực tiếp trên máy luôn cho rồi?"
Ôn Linh lập tức đóng máy tính bảng lại, ra hiệu với Kha Diệc Từ: [Bởi vì tôi dạy hay hơn người ta.] Đôi mắt cậu sáng ngời, dường như không đồng tình với hướng dẫn trong video. Cậu đưa bút chì cho Kha Diệc Từ rồi chỉ vào ghế tròn, Kha Diệc Từ nghe theo chỉ dẫn ngồi xuống.
Ôn Linh đặt tờ giấy A4 ngay dưới mũi Kha Diệc Từ, vung bút chì đều đặn, rồi gõ nhẹ lên mặt bàn. Kha Diệc Từ theo động tác của Ôn Linh mà vạch những đường thẳng. Tay của Ôn Linh rất khéo léo vững vàng, rõ là có thiên phú dị bẩm, Kha Diệc Từ không nhanh nhẹn được như vậy. Những đường vẽ của anh cong vẹo, có chỗ dày, chỗ mỏng, khoảng cách không đều. Ôn Linh đã cố gắng dạy nhiều lần nhưng Kha Diệc Từ bằng hành động thực tế đã chứng minh cho anh thấy ý nghĩa của câu "dạy mãi không thành".
Ôn Linh cố gắng kiên nhẫn, thở sâu, chậm rãi dạy Kha Diệc Từ từng kỹ thuật cơ bản. Dù vậy, Kha Diệc Từ vẫn không tiến bộ. Sau một giờ, Ôn Linh nhìn chằm chằm vào những đường vẽ nguệch ngoạc của Kha Diệc Từ với vẻ khó chịu, trong khi Kha Diệc Từ lo lắng nắm chặt bút chì, len lén nhìn sắc mặt của Ôn Linh.
[Nghỉ ngơi một lát.] Ôn Linh cầm lấy giấy nháp của Kha Diệc Từ, bực bội ngồi sang một bên rồi lật máy tính bảng tìm kiếm các bài hướng dẫn cơ bản đáng tin cậy.
Kha Diệc Từ ngượng ngùng nói: "Có phải tôi quá dốt không?"
Ôn Linh lắc đầu, cậu ra hiệu, [Là tôi dạy chưa tốt.] May mắn thay, tính tình của cậu dịu dàng và nhẫn nại vô cùng. Sau khi tìm được một vài bài hướng dẫn, cậu quyết định bắt đầu từ vẽ hình người que đơn giản để dạy Kha Diệc Từ.
Ôn Thụy Tuyết đi lên tầng để xem tình hình, cô hỏi: "Thế nào rồi?"
Kha Diệc Từ nói: "Tình hình không được tốt lắm."
Ôn Linh cầm quả đào đưa cho Kha Diệc Từ, ra hiệu, [Anh ăn đi, để tôi nghĩ cách.]
"Vạn sự khởi đầu nan." Ôn Thụy Tuyết an ủi Kha Diệc Từ, lại nhìn sang Ôn Linh: "Ngoài trời nắng gắt lắm, nóng chết đi được, anh ăn kem không?"
Ôn Linh không có tâm trạng ăn uống, cậu xua tay, chỉ về phía Kha Diệc Từ. Kha Diệc Từ nói: "Anh cũng không ăn, cảm ơn Tiểu Tuyết nhé."
"Thế thì thôi, các anh tiếp tục đi em xuống lầu đây." Ôn Thụy Tuyết rời tầng hai. Kha Diệc Từ bóc vỏ quả đào, cắn một miếng, nước đào chảy xuống cổ tay. Ôn Linh đưa cho anh một tờ giấy ăn.
Vấn đề nằm ở cảm giác thành tựu, với những người mới bắt đầu không cần phải có kỹ thuật chuyên nghiệp hay nền tảng vững chắc, quan trọng là hoàn thành nhanh một bức vẽ và thành lập được sự tự tin. Ôn Linh tắt máy tính bảng, di chuyển ghế ngồi bên cạnh Kha Diệc Từ, cầm bút vẽ một hình người que chống nạnh trên giấy rồi gõ nhẹ lên bàn ra hiệu cho Kha Diệc Từ bắt chước vẽ theo.
Kha Diệc Từ nhướng mày, nhanh chóng vẽ một hình người que y hệt.
Ôn Linh lại vẽ thêm một hình người đang đá chân, Kha Diệc Từ cũng theo đó mà vẽ.
Tiếp theo là hình người đang đánh thái cực quyền, nhảy ba lê, chơi piano, bắn ná, đắp người tuyết... Những hình người nhỏ nhắn lần lượt phủ đầy tờ giấy trắng. Kha Diệc Từ nở nụ cười, vẽ một hình người nhỏ đang nằm sấp bên cửa sổ. Cậu bé nhỏ với cái đầu tròn trĩnh, ba sợi tóc vểnh lên, đang chống cằm, chân thì đong đưa nhìn ra ngoài cửa sổ một cách say sưa.
Ôn Linh cổ vũ mà khoa tây múa chân, [Rất dễ thương.]
Kha Diệc Từ được khen, hào hứng yêu cầu: "Thầy, em muốn vẽ một con hổ."
Ôn Linh nhanh chóng vẽ một con hổ hoạt hình, đầu tròn, tai tròn, mắt tròn, trên đầu còn có một chữ "Vương". Kha Diệc Từ chăm chú vẽ theo, khéo léo vẽ lại một con hổ nhỏ, rồi thêm vào bên cạnh đầu con hổ chữ "Gầm".
Hai giờ đồng hồ của buổi học vẽ nhanh chóng trôi qua. Chuông báo thức trên máy tính bảng vang lên. Kha Diệc Từ lưu luyến đặt bút xuống, định gom hai tờ giấy nháp A4 lại và vứt đi.
Ôn Linh ngăn cản hành động của Kha Diệc Từ. Cậu lấy một chiếc bìa nhựa, đánh dấu ngày tháng và thứ tự lên hai tờ giấy nháp bỏ vào bìa rồi dán nhãn rồi cất vào tủ sách gần cửa sổ.
Kha Diệc Từ đi theo bước chân của Ôn Linh đến trước tủ sách. Nhìn một hàng dài các bìa hồ sơ đỏ, xanh, vàng, xanh lá với ngày tháng được ghi rõ bên cạnh, anh hỏi: "Đây đều là bài tập của cậu à?"
Ôn Linh gật đầu.
Kha Diệc Từ hỏi: "Tôi có thể mở xem được không?"
Ôn Linh lần nữa gật đầu.
Kha Diệc Từ ngồi xuống, rút ra chiếc bìa có ngày tháng xa nhất ở hàng dưới cùng. Anh thì thầm: "Mùa hè năm 2010, lúc này cậu chắc khoảng... 8 tuổi?" Cậu Anh khoanh chân trên sàn, mở bìa ra, bên trong xếp gọn một chồng tranh. Nét vẽ còn non nớt, hình ảnh ngập tràn vẻ ngây thơ, chủ yếu là hình một con chim hỉ thước. Lật vài trang nữa, các dáng vẻ khác nhau của chim hỉ thước dần hiện lên sống động. Kha Diệc Từ gần như có thể tưởng tượng ra hình ảnh Ôn Linh đáng yêu nhỏ bé đứng dưới gốc cây, ngước nhìn chim hỉ thước với vẻ đầy tò mò.
Ngoài hỉ thước còn có chim cu gáy, chim sẻ và chim đầu rìu. Kha Diệc Từ nói: "Cậu thích vẽ chim như thế, biết đâu cậu có thể trở thành một nhà điểu học."
[Còn nhiều thứ khác, không chỉ có mỗi chim.] Ôn Linh ra hiệu. Cậu rút ra một chiếc bìa hồ sơ có ghi "Mùa hè năm 2014". Khi mở ra là một bức tranh phong cảnh, Kha Diệc Từ nhận ra ngay đó là tháp Thiên Tân. Lật thêm vài trang nữa, phong cách bức vẽ dần trở nên hài hước, những ông cụ ngủ gật khi câu cá, các bà đi chợ chen lấn không lên được xe buýt, một chú chó Corgi vấp phải đĩa ném ngã sấp mặt, hay một cô bé mẫu giáo đứng khóc nức nở giữa phố vì bóng bay vô tình bay mất lên trời.
Kha Diệc Từ vừa xem vừa cười, anh nói: "Mùa hè này tôi muốn xem hết tất cả các bản phác thảo của cậu."
Ôn Linh nhẹ nhàng chớp mắt: "Được nha." Có lẽ do tâm trạng thoải mái nên âm cuối cậu kéo dài, nghe vừa ngọt ngào lại mềm mại, giống như kẹo bông gòn xốp nhẹ.
Mọi người để ý nhé, lần nào anh Từ ảnh ăn uống gì cũng là Tiểu Ôn đưa khăn giấy cho ảnh lau mồm chùi mép.