Cúc Cu Cúc Cu - Thiên Lương Vĩnh Động Cơ

Chương 55




Những đường nét mảnh mai uyển chuyển vẽ lên chiếc lông dài của chim hạc, Ôn Linh đặt cọ xuống, tổng thể xem xét một chút tác phẩm, "Chim Hạc: Màn Một" tạm thời hoàn thành. Cậu cầm bút chì lên bắt đầu sáng tác Màn Hai.

"Anh, ăn cam đi." Ôn Thụy Tuyết mang một đĩa cam cắt miếng đứng bên cạnh Ôn Linh, "Chim con lông xù dễ thương quá, anh định vẽ mấy bức?"

"Bốn bức." Ôn Linh nói, cậu đứng dậy đi vào phòng tắm rửa sạch màu sơn dính trên tay thì nghe thấy Ôn Thụy Tuyết gọi: "Anh, điện thoại của anh kêu kìa."

Ôn Linh vội vàng đi ra khỏi phòng tắm, lấy điện thoại từ bàn: "Alo?"

"Bảo bối, anh đang ở dưới lầu." Giọng của Kha Diệc Từ vang lên, "Đi thôi, chúng ta đi trượt băng."

"Anh Từ kêu anh đi ra ngoài chơi hả?" Ôn Thụy Tuyết nói.

"Đừng có mang em gái theo." Kha Diệc Từ nói.

"Ai thèm hả." Ôn Thụy Tuyết phản bác không phục.

Ôn Linh cười đáp lại rồi tắt điện thoại.

"Đi nhanh đi, để em một mình cô đơn trải qua Giáng Sinh." Ôn Thụy Tuyết nói với vẻ bi thương, "Chỉ có cam và em làm bạn với nahu." Cô ném một miếng cam vào miệng, "Ăn ngon thật."

Ôn Linh bật cười xoa đầu em gái, đi đến cửa ngồi xuống thay giày.

"Tiểu Vũ đi ra ngoài à." Cô giúp việc đang quét dọn nói, "Trưa về ăn cơm không?"

"Không ạ." Ôn Linh đáp.

"Được rồi." Cô giúp việc nói, "Tiểu Vũ nói chuyện càng ngày càng lưu loát rồi."

Ôn Linh nói: "Cảm ơn." Cậu dần dần quen với việc mở miệng nói chuyện, mặc dù đôi khi nói còn lắp bắp nhưng cậu không còn tự ti như trước nữa, cậu đã từ từ bỏ chiếc máy tính bảng ở nhà, ép bản thân nói chuyện với nhiều người lạ khác nhau.

Gánh nặng tâm lý nhiều năm không thể nào bỏ xuống trong một sớm một chiều, cậu như một con ốc sên từng bước tiến lên, tin rằng tình hình sẽ ngày càng tốt hơn.

Kha Diệc Từ chuẩn bị một bó hoa baby, những bông hoa màu xanh tím nhỏ li ti như khói như sương, cửa xe mở ra, Ôn Linh ngồi vào thở ra một hơi khói trắng.

"Hôm nay thời tiết lạnh hơn rồi." Kha Diệc Từ nhìn trang phục của Ôn Linh, "Khăn quàng cổ mới hả?"

Kiểu tóc nâu mới kết hợp với chiếc khăn quàng cổ màu cà phê sữa, đôi mắt to tròn sáng trong, cả người cậu có tinh thần hệt mặt trời nhỏ, Ôn Linh từ trong áo khoác lấy ra một quả cam tròn vo: "Cho anh."

"Cứ như sóc mà nhét đồ vào trong người." Kha Diệc Từ nhận lấy món quà của cậu, đưa bó hoa sao ở ghế sau cho cậu, ngượng ngùng tìm lý do, "Tiệm hoa mới mở dưới nhà anh, anh nghĩ là nên mua ủng hộ chút."

Ôn Linh ôm bó hoa lớn, từ trong đó chọn ra một bông hoa nhỏ tươi tắn nhất cắm bên tai Kha Diệc Từ.

"Cô dâu xuất giá rồi." Kha Diệc Từ gỡ bông hoa tùy tay cắm lên cổ áo, "Thế này nhìn mới bình thường."

Ôn Linh nhìn anh cười, cũng làm theo cắm một bông hoa vào cổ áo của mình.

Sân trượt băng nằm trong một trung tâm thương mại, Kha Diệc Từ rẽ vào bãi đậu xe ngầm, tìm một chỗ đậu xe gần thang máy, anh cười tươi nói: "Tiểu Ôn, hôm nay anh dạy em trượt băng nhé."

Ôn Linh tự tin vào khả năng học hỏi của mình, cậu nói: "Được."

Kha Diệc Từ cười tít mắt nhưng trong lòng nghĩ đến một chuyện khác.

Mặt băng trơn nhẵn sẽ không tránh khỏi việc ngã, hôm nay đúng là bữa tiệc của Kha Diệc Từ, anh còn có thể được "dạy bảo" cậu bạn nhỏ, thật là một môn thể thao tuyệt vời.

Đi giày trượt băng vào, Ôn Linh cẩn thận đứng thẳng người bên cạnh tường, thử bước chân trái.

Kha Diệc Từ giữ lấy eo Ôn Linh, anh nói: "Trọng tâm dồn về phía trước, đúng rồi, từ từ đi."

Ôn Linh nắm chặt tay Kha Diệc Từ, hoàn toàn tin tưởng vào anh. Kha Diệc Từ dẫn cậu ra giữa sân trượt băng, nói: "Em thử trượt đi, anh ở phía sau theo sau em."

Trong sân trượt băng hầu hết là các cặp tình nhân và trẻ em, những đứa trẻ khoảng bảy, tám tuổi có trọng tâm thấp, động tác linh hoạt nhảy nhót trên sân. Kha Diệc Từ sợ những đứa trẻ liều lĩnh va vào Ôn Linh nên liên tục quay quanh cậu, đuổi những đứa trẻ quấy rầy đi chỗ khác.

Kha Diệc Từ là một người mâu thuẫn, anh thường gọi Ôn Linh là "nhóc" nhưng lại rất ghét trẻ con. Những đứa trẻ không biết lễ phép, ồn ào chói tai khiến anh cảm thấy khó chịu từ tận đáy lòng. Ôn Linh thì khác, hẳn là lúc nhỏ Ôn Linh cũng là đứa trẻ đáng yêu được mọi người yêu thích.

Trên màn hình lớn của sân trượt băng đang phát hình ảnh của lễ Giáng Sinh, âm thanh vui tươi vang lên từ các loa xung quanh, bỗng nhiên nhạc ngừng lại, Ôn Linh ngạc nhiên đứng thẳng người nhìn quanh.

"Có thể bị hỏng rồi." Kha Diệc Từ nói.

Nhạc cảm xúc vang lên, màn hình lớn chuyển từ hình ảnh sang video, hiện lên dòng chữ: "Anh vẫn nhớ lần đầu gặp em..." Một cặp đôi lạ xuất hiện trong bức ảnh.

Kha Diệc Từ chợt hiểu ra: "Hóa ra là cầu hôn à."

Ôn Linh kéo tay áo Kha Diệc Từ: "Đi, qua bên kia." Cậu không muốn chắn đường cho đoàn cầu hôn đang ồn ào, Kha Diệc Từ cũng lo người khác va vào Ôn Linh nên hai người nắm tay nhau đi đến một góc tường.

Ôn Linh ngẩng đầu nhìn video trên màn hình lớn, cặp đôi sắp bước vào lễ cưới là những người thường xuyên đến sân băng, họ quen biết và yêu nhau qua những lần trượt băng, lãng mạn như câu chuyện cổ tích.

"Cuối cùng hoàng tử đã tìm thấy nữ hiệp sĩ của mình."

Cuối video, tiếng vỗ tay vang dậy trong sân băng, tiếng huýt sáo và reo hò không ngừng. Kha Diệc Từ không kìm được lại gần Ôn Linh, nhẹ nhàng hôn cậu: "Anh cũng đã tìm thấy ngôi sao của mình."

Trên mặt băng, Ôn Linh khó giữ thăng bằng, cậu dang rộng cánh tay ôm chặt lấy eo Kha Diệc Từ như một con koala ôm chặt cây khuynh diệp, cậu quay lưng về phía buổi cầu hôn, không dám quay lại hỏi: "Họ... thế nào?"

Bạn nhỏ hiếu kỳ thì anh cũng rất sẵn lòng kể, Kha Diệc Từ phát huy kỹ năng dẫn chương trình của mình, giải thích cho Ôn Linh về buổi cầu hôn: "Nhà trai và bạn bè vào sân băng, họ đi giày trượt băng, dáng vẻ rất đẹp, chàng trai chạy quanh sân băng với tốc độ nhanh, cầm một bó hồng đỏ."

Lễ cầu hôn lãng mạn lại bị Kha Diệc Từ kể như một trận đấu, Ôn Linh khẽ cười: "Rồi sao?"

"Cô gái đã bắt được bó hoa!" Kha Diệc Từ nâng cao giọng, "Đám bạn của hai bên bao quanh thành hình trái tim, chàng trai quỳ một gối, cô gái dùng bó hoa gõ lên đầu chàng... hả?"

"A?" Ôn Linh vô thức quay người, suýt nữa thì ngã nhào.

Kha Diệc Từ kịp thời giữ lấy eo Ôn Linh, tiếp tục giải thích: "À, hóa ra là hoan hỉ oan gia, cô gái đã đồng ý cầu hôn, mọi người vỗ tay!"

Ôn Linh nghe lời vỗ tay, không khí trong sân băng náo nhiệt, vui vẻ.

Cô gái cầm micro nói: "Chúc mọi người Giáng sinh vui vẻ, cảm ơn mọi người đã thông cảm." Cô nắm tay vị hôn phu trượt ra khỏi sân, màn hình và âm thanh chuyển lại những nội dung lễ hội bình thường.

"Chúng ta tiếp tục chơi nhé?" Kha Diệc Từ nói.

Ôn Linh dựa vào tường, dường như có thêm tự tin, cậu nhảy lên hai lần tại chỗ suýt làm Kha Diệc Từ hoảng hồn: "Ôi, nhóc con, đi không vững mà còn muốn nhảy."

"Nhìn em này." Ôn Linh đẩy tay Kha Diệc Từ ra, quyết tâm tự mình đi về phía trước, cậu bước một bước rồi bước tiếp, tránh những đứa trẻ đang lao tới, giữ trọng tâm lướt một đoạn ngắn, quay đầu nhìn Kha Diệc Từ với vẻ đắc ý.

"Giỏi quá." Kha Diệc Từ nói xong ánh mắt rơi vào một thanh thiếu niên phía sau Ôn Linh, "Cẩn thận!" Anh lao nhanh tới kéo Ôn Linh sang một bên, suýt bị một đứa trẻ đâm trúng, nó không dừng lại được ngã nhào xuống đất lập tức mũi chảy máu.

Ôn Linh lấy ra một gói khăn giấy đưa cho Kha Diệc Từ, ý bảo anh giúp đứa trẻ.

Huấn luyện viên đứng bên sân băng trượt tới thành thạo nâng đứa trẻ dậy, nói với Kha Diệc Từ: "May mà các cậu tránh kịp, nếu không bị cậu nhóc vừa rồi đâm trúng thì tình hình tệ rồi."

Kha Diệc Từ không đáp lại, đưa khăn giấy cho huấn luyện viên, mặt lạnh lùng nói: "Tôi có một đề nghị, hãy chia sân băng thành khu vực cho người lớn và trẻ con. Nếu cứ lộn xộn thế này thì sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện."

"Tôi sẽ chuyển ý kiến của bạn cho sếp trên." Huấn luyện viên nói.

Nhìn bóng lưng huấn luyện viên dẫn theo đứa trẻ rời đi, Ôn Linh chọt nhẹ vào vai Kha Diệc Từ, anh quay lại, trên mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng khó chịu.

Ôn Linh nắm tay Kha Diệc Từ: "Anh, dạy em, trượt băng."

"Gặp rắc rối liền giả vờ ngoan với anh." Kha Diệc Từ nhìn thấu mưu đồ nhỏ của Ôn Linh, anh dẫn cậu trượt về phía góc ít người, kéo mạnh một cái ôm chặt Ôn Linh, "Một lát nữa muốn ăn gì?"

Ôn Linh lắc đầu: "Không biết."

"Về nhà anh ăn nhé, anh có mua sườn non tươi." Kha Diệc Từ nói, "Anh mới học cách làm sườn kho, sẽ làm cho em ăn."

Ôn Linh nói: "Nấu ăn, mệt."

"Đi ăn ngoài thì phải chờ lâu, không chừng lại gặp cảnh cầu hôn." Kha Diệc Từ nói, "Anh không muốn ăn đồ của người khác." Ánh mắt anh đảo quanh, rõ ràng đang nghĩ gì đó không hay.

"Được." Ôn Linh gật đầu đồng ý, cậu đẩy Kha Diệc Từ đang không chịu làm việc: "Trượt băng."

"Được, được, bây giờ anh dạy em." Kha Diệc Từ đạt được mục đích, cuối cùng tập trung vào việc dạy.