Cúc Cu Cúc Cu - Thiên Lương Vĩnh Động Cơ

Chương 40




Không gì tàn nhẫn bằng việc dẫn một con ếch dưới đáy giếng ra nhìn thế giới bên ngoài, rồi lại thả nó trở về đáy giếng.

-

"Đây là nhà hàng một đồng nghiệp giới thiệu cho anh, cậu ta nói không gian ở đây rất tốt." Kha Diệc Từ bày ra bộ dáng giả vờ lơ đãng kéo ghế mời Ôn Linh ngồi xuống, "Không gian ở đây thật sự không tồi, rộng rãi sáng sủa."

Ôn Linh nhận lấy thực đơn từ tay phục vụ, cười cười nhìn anh biểu diễn, họ ngồi ở vị trí gần cửa sổ trông ra có thể thấy cảnh phố xá tấp nập phồn hoa.

"Anh nghe nói bò bít tết ở đây rất ngon." Kha Diệc Từ nói.

"Đúng vậy, bít tết của chúng tôi được làm từ bò Charolais của Pháp, là loại thịt bò thơm ngon mọng nước hạng A hàng đầu." Nhân viên phục vụ giới thiệu.

Ôn Linh chọn một miếng bít tết bò ribeye, đẩy thực đơn về phía Kha Diệc Từ.

Kha Diệc Từ gọi vài món đặc trưng, anh nói: "Anh lái xe nên không thể uống rượu, cậu có muốn uống không?"

Ôn Linh gật đầu, ăn bít tết mà không uống rượu vang đỏ chẳng phải là quá đáng tiếc à.

Kha Diệc Từ nghe theo ý cậu, gọi một chai rượu vang Burgundy, sau khi trả lại thực đơn cho phục vụ anh tựa cằm nhìn Ôn Linh đang ngồi nghiêm chỉnh như một bạn nhỏ quý tộc: "Anh cứ tưởng cậu đã làm xong đề tài tốt nghiệp rồi."

Ôn Linh ra hiệu: [Chỉ định được chủ đề, chưa có ý tưởng tốt.] Cậu thở dài: "Khó quá."

Nhìn vẻ mặt của cậu vì tốt nghiệp mà khổ sở, Kha Diệc Từ tò mò hỏi: "Cậu có nghĩ đến công việc sau này không?"

"Có, từng nghĩ." Ôn Linh nói,  cậu ra hiệu: [Tôi muốn làm về game.]

"Ôi..." Kha Diệc Từ không ngờ Ôn Linh lại muốn làm cái này, "Ngành game rất vất vả."

[Tôi biết, ba mẹ cũng muốn tôi làm một công việc dễ dàng hơn.] Ôn Linh ra hiệu: [Nhưng tôi muốn làm ra một trò chơi độc đáo.]

"Có lý tưởng là điều tốt." Kha Diệc Từ khuyến khích, "Biết đâu sau này cậu sẽ gặp được nhà đầu tư hàng đầu."

Ôn Linh ra hiệu: [Tôi đã nhận vài công việc nhỏ, cũng gặp được một người cũng muốn làm game.]

"Người kia muốn đầu tư cho cậu à?" Kha Diệc Từ hỏi.

[Anh ta là nhà thiết kế chính của Công ty Du Lục, anh ta đã thảo luận qua với tôi về nghệ thuật của một trò chơi mà anh ấy đang làm.] Ôn Linh ra hiệu: [Tôi thấy anh ta rất có thẩm mỹ.] Khi nhắc đến điều mình yêu thích, tinh thần Ôn Linh sáng láng hơn hẳn: [Có thể sau khi tốt nghiệp tôi sẽ hợp tác với anh ta.]

"Nghe có vẻ là một người tốt." Kha Diệc Từ nói, "Cậu đã gặp anh ấy chưa?"

[Chỉ nghe giọng nói.] Ôn Linh ra hiệu: [Tôi biết tên anh ta, Thẩm Trác.]

"Khi nào rảnh tôi sẽ tìm hiểu người của Công ty Du Lục Thẩm Trác xem thử." Kha Diệc Từ nói, anh quay đầu nhìn thấy phục vụ đẩy xe đồ ăn tới, "Bít tết đến rồi, ăn thôi."

Ôn Linh cắt một miếng bít tết nhỏ ăn từng chút một, phong thái rất trang nhã, nhấp một ngụm rượu vang, dưới tác động của rượu hai má hồng lên một cách tự nhiên. Chỉ nhìn Ôn Linh ăn, Kha Diệc Từ cũng đã hưởng thụ được niềm vui lớn lao.

Kha Diệc Từ hoàn toàn có thể hiểu mong muốn bảo vệ toàn diện của cha mẹ Ôn Linh đối với cậu, ngay cả bản thân anh cũng muốn dùng một hộp pha lê lồng kính lại để bảo vệ Ôn Linh.

Một linh hồn thuần khiết không nên bị bão táp bên ngoài tàn phá.

"Tôi đi vệ sinh một chút." Kha Diệc Từ đứng dậy, đi về phía cửa nhà hàng, khi quay lại mang theo một bó hoa băng phiến màu xanh tím, "Nhìn này."

Ôn Linh nhìn chằm chằm vào đầy trời sao, cậu chỉ tay, [Hoa baby của tôi vẫn chưa nở.]

"Gửi tặng cậu." Kha Diệc Từ đưa bó hoa cho cô, "Anh thích... " Anh nuốt xuống lời tỏ tình sắp bật ra, "Anh cũng khá thích hoa baby." Đây không phải là thời điểm lý tưởng để tỏ tình, trong mắt Ôn Linh, anh vẫn chưa rửa sạch được tội danh kẻ lừa đảo.

Ôn Linh đặt bó hoa bên tay trái, nghiêm túc nói: "Cảm ơn anh." Cậu cố gắng nói nhiều hơn để thể hiện sự biết ơn, "Tôi rất, thích, nó."

"Anh có thể đổi hoa lấy một yêu cầu không?" Kha Diệc Từ nói.

Ôn Linh ngơ ngác nhìn anh, gật đầu.

"Vậy anh tạm giữ lại, khi nào nghĩ ra sẽ nói với cậu." Kha Diệc Từ nói.

Ôn Linh gật đầu: "Được."

"Anh mượn tiền cũng có thể sao?" Kha Diệc Từ cố ý trêu cậu.

[Nếu anh có thể rơi vào thế khó khăn tài chính thì hẳn nói tới.] Ôn Linh chỉ tay

"Anh chắc chắn sẽ không bao giờ mượn tiền của cậu." Kha Diệc Từ nói, anh chọc một miếng thịt bò vào miệng nhai, "Nếu có mượn thì cũng mượn những thứ quý giá hơn." Chẳng hạn như mượn một trái tim.

Sau khi ăn no, Ôn Linh đặt dao nĩa xuống cầm bó hoa đầy trời sao nghịch ngợm. Kha Diệc Từ nâng điện thoại lên chụp ảnh, thầm than người còn đẹp hơn hoa.

"Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút?" Kha Diệc Từ đề nghị, "Để tiêu cơm."

Ôn Linh rút một tờ khăn giấy lau miệng, đứng dậy theo bước Kha Diệc Từ.

Đi thang máy đến sảnh tầng một, Kha Diệc Từ hỏi: "Hai hôm nay cậu có xem Weibo không?"

Ôn Linh lắc đầu: "Không xem, phiền."

"Người ủng hộ những phát ngôn của nhà cậu nhiều hơn." Kha Diệc Từ nói, "Dù sao cũng cần một quả thận, thật sự không thể tưởng tượng nổi."

[Anh nghĩ chuyện này sẽ như vậy mà lắng xuống không?] Ôn Linh ngước mắt nhìn Kha Diệc Từ, ánh mắt tràn đầy hy vọng.

"Ừm... khó mà nói." Kha Diệc Từ nói, "Mẹ ruột của em gái cậu tuyệt vọng rồi, hành vi của một người tuyệt vọng rất khó để đoán trước được."

Họ từ từ đi trên vỉa hè, ánh đèn đường vàng nhạt phác thảo hình dáng nghiêng của Kha Diệc Từ, tạo ra bầu không khí mờ ảo và ấm áp xung quanh anh.

"Đặt mình vào vị trí của người khác, cậu có một mẹ chồng cực kỳ coi trọng con trai, một người chồng thì ngốc nghếch, một người em trai chỉ biết hút máu còn con trai mà cậu vất vả lắm mới có được lại mắc bệnh suy thận." Kha Diệc Từ nói.

[Tại sao bà ấy không đổ sự giận dữ vào những người đó mà lại đi tìm những đứa con gái mà bà bỏ rơi?] Ôn Linh ký hiệu.

"Bởi vì người ta thường thích ăn hiếp kẻ yếu." Kha Diệc Từ nói, "Một con voi nhỏ, từ nhỏ bị cột chân vào cọc gỗ, thời gian trôi qua con voi nhỏ lên thành voi to, nó cũng sẽ không nghĩ đến việc rút cọc để có tự do."

"Cọc gỗ đã ăn sâu vào trái tim của con voi, giống như mẹ ruột của em gái." Kha Diệc Từ nói.

"Tiểu Huệ!" Trương Cường hốt hoảng la lên, "Tiểu Huệ, em bình tĩnh lại!"

Trần Tiểu Huệ ngồi ở mép mái nhà, trong mắt bà hoàn toàn trống rỗng nhìn vào màn đêm dày đặc, cuộc đời dài đằng đẵng và đau khổ từ từ hiện về trong tâm trí. Bà học xong cấp ba thì không có tiền học đại học, mười chín tuổi lấy chồng vào nhà Trương Cường, Trương Cường trả tám mươi nghìn tiền sính lễ, mẹ bà lấy tiền sính lễ cho em trai mua một căn nhà cưới.

Khi bà mang thai đứa con gái đầu lòng, bà đã lục tìm từ điển để đặt tên, con trai gọi là Trương Hạnh, con gái gọi là Trương Khởi, mẹ chồng lại không vui nói: "Đừng gọi là Trương Khởi, khó nghe quá trời." Bà  hướng Trương Cường tỏ ra uất ức, Trương Cường thì im lặng, sau khi cúp điện thoại thì chuyển cho bà một nghìn tệ, bảo bà tiết kiệm mà tiêu.

Đứa bé sinh ra là con gái, lại còn bị hở hàm ếch, mẹ chồng lập tức làm mặt lạnh rời khỏi bệnh viện, Trương Cường ra ngoài chạy xe, một mình bà nằm trên giường bệnh toàn thân lạnh như băng. Cả phòng bệnh, chỉ có cô thê lương, không ai hỏi thăm.

Con gái đầu lòng tên là Trương Phán Nam, con gái thứ hai tên là Trương Vọng Nam, con trai thứ ba tên là Trương Long.

Nhà bên là một hòa thượng giả nói rằng cuộc đời là hành trình tu luyện.

Nhưng Trần Tiểu Huệ lại cảm thấy cuộc đời bà là một cuộc tra tấn không hồi kết. Bà cố gắng nhẫn nhịn, từ những ngày tháng tăm tối không ánh sáng khó khăn lắm mới moi ra được một chút tia nắng gửi lên mạng xã hội như một minh chứng cho cuộc sống hạnh phúc của mình. Cô có con trai, cô là một người phụ nữ hoàn chỉnh.

Chuyến đi Bắc Kinh này như một cái tát vào mặt, khiến bà hoa mắt chóng mặt.

Tại sao nhà người khác coi con gái như báu vật, tại sao người khác nhìn bà như nhìn quái vật, bà đã làm sai điều gì? Khi đối diện với Sư Nhung, bà như phải đối diện với một nhân loại ở một chiều không gian khác, bà như một con khỉ thất bại trong tiến hóa, nhảy nhót khiến mọi người cười vui.

Không gì tàn nhẫn bằng việc dẫn một con ếch dưới đáy giếng ra nhìn thế giới bên ngoài, rồi lại thả nó trở về đáy giếng.

Trần Tiểu Huệ nhìn về phía xa xa, nơi có những bảng quảng cáo rực rỡ màu sắc, trong cái thành phố lớn như vậy, bà hệt một con kiến trong đầm lầy, từ từ chìm xuống, hoàn toàn không cần phải vùng vẫy.

"Tiểu Huệ, chúng ta về nhà thôi, chúng ta sẽ cùng trải qua những ngày cuối cùng với Long Long." Trương Cường kiên nhẫn thuyết phục, "Chúng ta về nhà đi."

"Ông đừng lại gần." Trần Tiểu Huệ đứng ở rìa tòa nhà, "Tôi ghét mẹ của ông, tôi ghét ông, tôi ghét Long Long." Giọng bà lạnh nhạt, ánh mắt thanh minh, "Ông biết không, con gái đầu lòng của chúng ta đáng lẽ phải gọi là Trương Khởi."

"Tôi chỉ được gọi nó là Khởi Khởi duy nhất một ngày." Trần Tiểu Huệ nói, "Tôi biết mẹ ông bế Khởi Khởi đi nhưng tôi cái gì cũng không làm."

"Có lẽ là do tôi đã gây tội quá nhiều, trời không tha cho nên Long Long mới bị bệnh." Trần Tiểu Huệ nói, "Tôi không mù nhưng như vậy còn tệ hơn cả mù." Bà dựa người ra sau, không do dự ngửa mặt ngã xuống.

"Tiểu Huệ!" Trương Cường chạy tới, bám lấy lan can nhìn xuống, "Tiểu Huệ!"

"Lão Trương, đừng nóng vội." Anh Hải thở hổn hển chạy lên mái nhà, ôm lấy eo Trương Cường, "Hãy nghĩ đến Long Long!"

"Chị gái tôi đâu?" Trần Thắng Dũng chậm một bước hỏi.

Trương Cường quay đầu nhìn gã, bất ngờ đấm một cú mạnh vào mặt trái của Trần Thắng Dũng.