Cúc Cu Cúc Cu - Thiên Lương Vĩnh Động Cơ

Chương 24




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ôn Linh cầm đũa gắp một miếng mực vòng, nhìn vào bức tường có dòng chữ "Giải quyết theo pháp luật, xây dựng hài hòa", từ từ cho vào miệng.

"Món này ngon." Kha Diệc Từ đẩy đĩa ngao xào cay về phía Ôn Linh, "Cậu thử đi."

Ôn Linh nói: "Cảm ơn."

Hai người ăn được một nửa, cảnh sát đẩy cửa bước vào: "Ôi, vẫn chưa ăn xong à?"

"Gần xong rồi." Kha Diệc Từ bưng bát ăn như hổ đói, Ôn Linh để đũa xuống, cậu không còn tâm trạng ăn nữa, lấy một tờ giấy lau miệng, nhìn về phía cảnh sát, chờ chỉ dẫn tiếp theo của họ.

"Cậu bé cãi nhau với các cậu mới 16 tuổi." Cảnh sát kéo ghế ngồi xuống, "Phụ huynh của cậu ấy đang trên đường đến đây, các cậu có yêu cầu gì không?"

"Một lời xin lỗi." Kha Diệc Từ nói, Ôn Linh gật đầu.

"Tôi xin phép hỏi thêm một câu ngoài lề, cậu bé đó nói về cậu." Cảnh sát nhìn Ôn Linh, "Nói rằng cậu, ăn cắp chị họ của cậu ấy, có nghĩa là sao?"

Ôn Linh lấy máy tính bảng ra, gõ một dãy ký tự, đưa cho cảnh sát xem, [Tôi không quen biết cậu ta, càng không quen biết chị họ của cậu ấy.]

"Ý của cậu là, hai người không quen biết, cậu ta đang nói nhảm?" Cảnh sát hỏi.

Ôn Linh viết: [Tôi thấy cậu ta có vấn đề về đầu óc.]

Kha Diệc Từ thấy lời giải thích của Ôn Linh, không nói thêm gì. Anh tin rằng Ôn Linh có ý kiến của riêng mình nên anh sẽ không can thiệp vào quyết định của Ôn Linh.

Phụ huynh của chàng trai đến đồn cảnh sát, chỉ cần nhìn một cái Ôn Linh liền nhận ra người đàn ông trung niên đó là người đã hẹn gặp Ôn Thụy Tuyết. Người đàn ông thấy Ôn Linh cũng sững sờ vội kéo chàng trai nọ lại, nói: "Xin lỗi xin lỗi, đứa nhỏ nói bậy, đã làm phiền đến các bạn."

"Ba, chẳng phải..." Chàng trai chưa nói xong đã bị người đàn ông quát lớn: "Câm miệng, đừng gây thêm chuyện cho ba nữa."

Cảnh sát nhìn Ôn Linh, lại nhìn cặp cha con hành xử kỳ quái kia, hỏi: "Các cậu thật sự không quen biết nhau?"

"Không quen biết, con trai tôi thường nhớ nhầm người, đầu óc cũng không tốt." Người đàn ông có giọng nói đặc tiếng người Hà Nam, "Tôi xin lỗi anh chàng này. Tôi đưa con trai đến Thiên Tân làm việc, nơi ở còn lạ lẫm, con tôi không nhớ đường lại không nhận ra người, việc này đã làm tôi gặp khá nhiều phiền phức, thực sự xin lỗi."

Ôn Linh vẫy tay, không muốn tốn thời gian với cặp cha con này, quay người trở lại phòng hòa giải, lấy balo, nhìn màn hình điện thoại hiển thị thời gian, đã một giờ rưỡi, cậu ra hiệu cho Kha Diệc Từ, [Chúng ta đi.]

Rời khỏi đồn cảnh sát, Kha Diệc Từ hỏi: "Thằng nhóc kia có liên quan đến em gái cậu không?"

Ôn Linh gật đầu, cậu ra hiệu, [Tôi muốn đến nhà hàng vừa rồi, lấy một bản video giám sát.]

"Được." Kha Diệc Từ xoay xe.

Khi lái xe không tiện nhìn ký hiệu tay, Ôn Linh nói lắp bắp: "Họ, theo dõi."

"Theo dõi tôi." Ôn Linh nói, "Chính là, cái kia." Cậu chậm rãi nói từng chữ, "Chàng trai, trẻ."

"Thằng bé theo dõi cậu, còn trẻ tuổi nóng nảy, không kiểm soát được cơn giận." Kha Diệc Từ nói.

"Ừm." Ôn Linh đáp lại, sau đó trầm mặt, mắt nhìn đăm đăm vào cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, lộ vẻ buồn bực.

Kha Diệc Từ vươn tay, bàn tay ấm áp của anh đặt lên mu bàn tay Ôn Linh. Anh nói: "Đừng lo, tôi sẽ ở bên cậu."

Ánh mắt Ôn Linh lướt qua gương chiếu hậu, nhìn vào đôi mắt của Kha Diệc Từ, không nói gì.

Ba năm liên tiếp không giữ lời khiến Ôn Linh chẳng còn tin vào những hứa hẹn của Kha Diệc Từ, cậu khẽ rút tay khỏi bàn tay Kha Diệc Từ, cầm điện thoại nhắn tin cho em gái.

Không khí trong xe trở nên gượng gạo, Kha Diệc Từ nhận ra mình dường như không có tư cách để hứa hẹn thêm lần nữa. Có lẽ sự hòa hợp trong thời gian gần đây với Ôn Linh đã khiến anh ảo tưởng về một mối quan hệ khăng khít với cậu.

Việc bù đắp lỗi lầm giống như một sự giả dối. Dù cố gắng che đậy đến đâu, những vết rạn nứt vẫn còn đó, chực chờ bùng phát, đánh thức những người xung quanh tự cho rằng mình đã làm rất tốt.

*Cho ai không nhớ thì Kha Diệc Từ hứa mỗi mùa hè sẽ đến gặp Ôn Linh nhưng vì lúc trở về thấy Ôn Linh đã ở bên Sở Triết Tùng nên trốn biệt tăm 3 năm luôn.

Kha Diệc Từ mím môi, thu tay về, rồi đỗ xe trước cửa quán hải sản nhỏ, nói: "Chúng ta đến rồi."

Ôn Linh đẩy cửa bước xuống xe, chìm trong dòng suy nghĩ của mình, không để ý thấy bước chân Kha Diệc Từ chậm dần phía sau.

Chủ quán hải sản nhận ra Ôn Linh, chào hỏi: "Nhanh vậy? Nào, vào ngồi, hai cậu nói chuyện thế nào rồi?"

Ôn Linh quay lại nhìn Kha Diệc Từ. Kha Diệc Từ bừng tỉnh khỏi mớ cảm xúc tiêu cực, anh nói: "Thằng nhóc đã xin lỗi, nó mới mười sáu tuổi, chúng tôi không có truy cứu."

"Mười sáu tuổi mà ăn nói khó nghe thế ư, không biết bố mẹ nó dạy dỗ kiểu gì." Chủ quán nói.

"Ai mà biết được." Kha Diệc Từ nói, "Chúng tôi muốn sao chép đoạn băng giám sát, chỉ lấy đoạn gây gổ thôi. Phòng khi họ lại đến kiếm chuyện, chúng tôi còn có bằng chứng."

"Được thôi, máy tính ở đây." Chủ quán mở máy phía sau quầy thu ngân, "Tôi gửi cho cậu thế nào?"

"Để tôi làm cho." Kha Diệc Từ đáp.

Ôn Linh nhìn Kha Diệc Từ đang bận rộn, rồi bước đến tủ lạnh lấy hai chai trà xanh bạc hà. Sau khi thanh toán, cậu đặt một chai bên tay trái của Kha Diệc Từ.

"Xong rồi." Kha Diệc Từ tắt trang WeChat trên màn hình máy tính, đứng dậy, mở nắp chai trà uống một ngụm rồi nói với Ôn Linh: "Tôi đã gửi video cho cậu rồi, nhớ tải về lưu lại."

Ôn Linh gật đầu, ra hiệu với chủ quán: [Cảm ơn.]

"Cậu ấy nói cảm ơn." Kha Diệc Từ dịch lại.

"Cảm ơn gì, chuyện nhỏ ấy mà." Chủ quán vẫy tay.

"Chúng tôi phải đi bắt xe rồi, rảnh rỗi nhất định sẽ quay lại quán chị ăn." Kha Diệc Từ nói.

"Mau đi đi." Chị chủ quán cười nói một cách phóng khoáng, "Đừng lần chần nữa, kẻo lỡ xe bây giờ."

Ôn Thuỵ Tuyết đang ngồi trên vali chơi điện thoại thì nghe tiếng cửa được mở. Ôn Linh bước qua ngưỡng cửa, đứng trên thảm thay giày rồi ra dấu với cô: [Có người theo dõi anh.]

"Cái gì?!" Ôn Thuỵ Tuyết ngạc nhiên đứng bật dậy, "Chuyện gì xảy ra?"

"Lên xe rồi nói." Kha Diệc Từ nói, "Hai chiếc vali này đều mang theo à?"

"Đúng vậy, vali nhỏ là của anh em, còn vali to của em." Ôn Thuỵ Tuyết đáp.

Ôn Linh xách chiếc vali của mình, còn Kha Diệc Từ thì xách vali của Ôn Thuỵ Tuyết. Cô vội vàng đuổi theo: "Này không cần đâu, em tự làm được."

"Còn khách sáo gì nữa, khi chơi game cướp mạng của anh, emc có khách sáo tí nào đâu." Kha Diệc Từ đáp.

Ôn Linh không nhịn được cười, đôi mắt sáng lên đầy ý cười, liếc nhìn Kha Diệc Từ rồi xoay người xuống lầu. Kha Diệc Từ bỗng cảm thấy phấn khích, thậm chí còn muốn đặt vali lên đầu để làm Ôn Linh vui.

Trên đường đến ga Thiên Tân, Kha Diệc Từ kể lại toàn bộ cuộc xung đột trong nhà hàng cho Ôn Thuỵ Tuyết nghe một cách sinh động, đúng chất người Thiên Tân chính gốc, biến câu chuyện thành một màn tấu hài.

"Mọi người rất quý Tiểu Vũ của chúng ta, lúc anh bước vào thì các bác lớn tuổi đã mắng đối phương đến mức mất sức rồi." Kha Diệc Từ nói, "Có giỏi ăn nói thì đã sao, càng nói càng đuối lý."

Ôn Thuỵ Tuyết góp vui: "Anh em bình thường không nói gì, nhưng gian tà lắm. Em còn nhớ hồi nhỏ anh ấy dẫn em đi ăn trộm gà, tụi em bị con ngỗng giữ cửa đuổi đến đầu làng phải nhờ đến Hoàng Đậu mới lật ngược được tình thế."

Ôn Linh bật cười, rõ ràng nhớ lại cảnh hai anh em đi trộm gà ngày xưa, cậu ra dấu với Ôn Thuỵ Tuyết: [Em nói muốn ăn trứng gà, anh còn cách nào khác đâu.]

"Anh trộm phải một con gà trống." Ôn Thuỵ Tuyết bật cười.

Tiếng cười tràn ngập trong xe, Kha Diệc Từ đưa tay xoa đầu Ôn Linh.

Khi đến ga Thiên Tân, Kha Diệc Từ nói: "Tối nay tôi sẽ đi tàu cao tốc, ngày mai gặp cậu ăn cơm nhé."

Ôn Linh lấy hành lý ra từ cốp xe, nhìn Kha Diệc Từ. Nếu không có anh hôm nay, chắc Ôn Linh cũng không có cơ hội lần ra manh mối từ kẻ theo dõi ẩn nấp. Đối phương đã giúp một việc lớn, mà Ôn Linh lại không biết phải cảm ơn thế nào.

[Tối chơi game không?] Ôn Linh ra dấu, [Tôi đợi cậu.]

"Không thành vấn đề." Kha Diệc Từ đáp ngay, "Tôi mới mua một bộ skin mới, đẹp lắm."

[Đừng nạp tiền.] Ôn Linh ra dấu, [Sẽ có sự kiện tặng skin.]

"Tôi muốn trở thành một chó vàng lấp lánh." Kha Diệc Từ nói, "Nếu vừa chơi dở lại vừa xấu, làm sao thu hút sự chú ý của mọi người được." Trọng tâm là thu hút sự chú ý của Ôn Linh.

Ôn Thuỵ Tuyết không chịu nổi cảnh này, kéo vali lùi lại hai bước nói: "Em đi kiểm vé đây."

Ôn Linh vẫy tay với Kha Diệc Từ, rồi theo bước chân của em gái.

Tối hôm đó, khi chơi xếp hạng, Ôn Linh thần xuất quỷ nhập, không ai cản được cậu giết người, Ôn Thuỵ Tuyết hỗ trợ hết mình, còn Kha Diệc Từ thì núp trong bụi cỏ dùng chiêu, năm phút đã tặng bốn mạng cho đội bạn.

"Thành tích của anh Từ còn nổi bật hơn cả bộ skin của anh ấy." Ôn Thuỵ Tuyết nhận xét.

"A, xin lỗi." Kha Diệc Từ nói.

Ôn Linh không nói gì, giây tiếp theo, màn hình hiện thông báo về một pha pentakill. Cậu hừ nhẹ đầy khinh miệt rồi chạy đến bụi cỏ ngồi cạnh Kha Diệc Từ.

Pháp sư đối phương đến dọn lính liền bị Ôn Linh phục kích ngay tại chỗ. Cậu cố tình đánh đối thủ còn một ít máu để lại cho Kha Diệc Từ kết liễu.

"Em thực sự cảm thấy mình như thừa thãi trong vai trò hỗ trợ." Ôn Thuỵ Tuyết nói, giọng đầy vẻ ghen tị.

-

Đổi xưng hô của bé Tuyết với anh Từ kể từ lúc ảnh đưa hai anh em về nhà trấn an nha, bé Tuyết cũng thấu tình đạt lý thái độ của anh Từ rồi =))).



Ảnh gốc từ: Youtube Chuối tiêu Tiên sinh

Đọc sơ sơ 3 bộ của tác giả (Bạch Lộ - Thuốc quá hạn và bộ nì) thì thấy tác giả có các đặc điểm nhận dạng là: Gia đình công hoặc/và thụ rất êm ấm; Có mấy con chim; Công hay ngại; Công hoặc/và thụ đều sẽ từng có bồ cũ.