Cực Ác Phú Thiếu Gia

Chương 20: Chương 20







Không kịp rồi!

Ngón tay hắn đã mò tới nơi tư mật nhất của Hoắc Tiểu Ngọc,ngón giữa đầu tiên đè lên tiểu hạch trong cánh hoa mẫn cảm tiếp theo nhẹ nhàng ma sát .

“Huynh. . . . . .”

Hoắc Tiểu Ngọc không nhịn được kinh ngạc thở hốc,cảm thấy từng đợt khoái cảm mãnh liệt dâng lên trong lòng,lực mạnh cơ hồ làm nàng không chịu nổi.

Đây là cảm giác mất hồn sao? Trời ạ! Nàng sắp chịu không được.

“Không. . . . . . Buông. . . . . .” Xấu hổ đôi mắt ngấn nước,cô tuyệt vọng muốn chống cự động tác mắc cỡ chết người,lại không có tí sức.

Nàng cắn môi dưới không để mình kêu ra tiếng,không để ình rơi nước mắt,càng không để cầu xin hắn.

Tuyệt không!

Khi đã làm cả người nàng tê dại vô lực ,ngón tay của hắn chậm rãi thăm dò vào trong khe hẹp,bắt đầu luật động ra vào.

“Huynh không nên. . . . . . Buông. . . . . . bệnh đó. . . . . .” Cho dù nàng cố nén thế nào,nước mắt nhục nhã đã lăn xuống,bàn tay nhỏ bé siết chặt muốn đánh hắn, lại bị hắn một tay cho nắm chặc,vùng vẫy không ra.

“Không nên phản kháng ta,ta sẽ yêu thương nàng.”

Ngón tay của hắn chậm rãi kéo ra đưa vào,đùa bỡn khe hẹp ướt át,theo ngón tay hắn kéo ra đưa vào truyền đến cảm giác,làm nàng không nhịn được giãy dụa thân thể mềm mại.


“Đừng mà! Buông!” Nàng cố gắng né ngón tay đáng sợ kia,nhưng bàn tay to khỏe của hắn giữ chặt eo nhỏ của nàng,làm cho nàng không thể động đậy.

“A. . . . . . Không. . . . . .” Nàng ức không được nhẹ hô lên,đầu bất lực lắc trái lắc phải,phảng phất làm vậy có thể xua đi tất cả khó chịu.

“Đừng nóng vội,ta bảo đảm một lát nữa nàng sẽ yêu chết . . . . . .” Hắn càng thêm tăng nhanh tốc độ ngón tay,mãnh liệt đâm chọc vào sâu trong cơ thể.

“Đừng. . . . . .” Nàng vô thức phát ra kháng nghị yếu ớt.

Lôi Hào cúi đầu mút đầu vú nhỏ cứng rắn,dẫn tới nàng phát ra tiếng thở gấp mê người.


“Ta thật thích nghe nàng kêu,gọi thêm mấy tiếng cho ta nghe.” Giọng nói hắn thật nóng bỏng.

“Gọi. . . . . . Ngươi đầu to! Buông. . . . . . Buông!” Nàng liều mạng giãy giụa.

“Không buông!”

Mái tóc đen nhánh xõa lên trên gối,dáng vẻ quyến rũ,giờ phút này Lôi Hào giống như dã thú,chỉ muốn mạnh mẽ đoạt lấy nàng,làm gì chịu buông tha?

Bất quá nàng kịch liệt giãy dụa khiến hắn không thể nhịn dục hỏa hành hạ,hắn quyết định cho nha đầu hung dữ này một bài học.

Hắn dùng lực mở ra hai chân ngọc mềm mại trơn mịn,không để ý nàng kháng nghị thét chói tai,đem khổng lồ đã sớm cứng rắng chống đỡ trước của huyệt.

“Ta muốn nàng biến thành nữ nhân của ta.”

Hắn khát vọng nàng khát vọng đến thân thể đau đớn,cũng không cách nào nhịn được.


“Không!Huynh không thể…tổn thương ta. . . . . Không. . . . . . A. . . . . .”

Khi Hoắc Tiểu Ngọc không ngăn cản được hắn cường ngạnh tiến vào thân thể nàng,trong miệng không nhịn được bật ra tiếng thét đau đớn,hắn như một cây Mộc Côn nóng bỏng hung hăng đâm thủng người nàng.

“Đau quá. . . . . .”

Lôi Hào đau lòng vươn tay nhẹ vỗ về gương mặt xinh đẹp của nàng,hận không thể đau thay nàng.

“Đừng đụng ta! Đau quá!” Hai tròng mắt nàng hàm chứa nước mắt xen lẫn oán hận.

“Tiểu Ngọc,đừng sợ,đau đớn thoáng cái sẽ biến mất.”

Hắn ở bên tai nàng nhẹ giọng nói nhỏ,eo cũng bắt đầu chậm rãi luật động,dụ dỗ nàng từ từ buông lỏng tiếp nhận toàn bộ của hắn.

“Không. . . . . . Đau quá. . . . . . Đó. . . . . . huynh. . . . . . Ta hận huynh. . . . .”

Vừa mới bắt đầu Hoắc Tiểu Ngọc không tin hắn nói,vật kia đâm mạnh làm nàng đau quá làm sao có thể biến mất đây?


Nhưng hắn nói dịu dàng giống như mê hoặc,đau đớn từ từ biến mất,đổi lấy trận trận khoái cảm tê tê dại dại,như dòng điện nhanh chóng lẻn qua tứ chi nàng.

Nàng không biết ham muốn nguyên thủy trong cơ thể phái nữ đã bị hắn hoàn toàn dụ ra ngoài,chuyển hóa thành vô tận khoái cảm đánh sâu toàn thân nàng,làm nàng cảm thấy mình không còn chán ghét người kia.

“Không. . . . . . A. . . . . . Ừ. . . . . . A. . . . . . Đây là. . . . . .” Nàng vô ý thức phát ra tiếng ngâm khẽ.


“Đúng! Chính là vậy,nàng có cảm thấy càng lúc càng vui vẻ.”

Ta cũng vậy. Trong lòng Lôi Hào tự cộng thêm một câu của mình.

Hắn không ngừng hôn môi nàng,tham lam mút lấy chất lỏng thơm ngọt trong miệng nàng,động tác phía dưới càng lúc càng nhanh.

Hoắc Tiểu Ngọc lý trí từ từ bị bao phủ khi hắn cuồng mãnh chạy nước rút,hai tay hắt siết chặt eo nhỏ của nàng,nàng không tự chủ được luật động đong đưa thân thể,thở hổn hển.

“Không! Buông. . . . . . Buông ra. . . . . . A!”

Lôi Hào kích cuồng đưa đẩy thật mạnh,làm cho nàng cảm thấy từng đợt sóng vui thích như điên bao phủ nàng,làm cho nàng yêu kiều bật ra.

Hắn vốn không muốn phóng ra nhanh,nhưng không biết nàng quá mức ấm áp chặc chẽ,hay con ngươi mơ màng,đổ mồ hôi lâm ly,miệng nhỏ hồng nhuận bật ra nức nở,đương nhiên không chịu được hắn tiếp tục đoạt lấy.

Không biết trải qua bao nhiêu lần cao trào,Hoắc Tiểu Ngọc chỉ có thể vô lực ngã dưới người hắn để hắn tùy ý đoạt lấy,tay nàng ôm chặc lấy hắn,trong cực độ vui thích,nàng không nhịn được hé miệng cắn vai hắn,để lại một loạt dấu răng có máu trên vai hắn.

Lôi Hào phát ra một tiếng gầm nhẹ,sau đó thân thể khổng lồ run rẩy,đem dịch nóng toàn bộ phóng ra trong người nàng.

Cả người hắn co quắp cuối xuống ôm chặt nàng,chôn đầu vào trong mái tóc mê người.