Editor: Rùa Lười
Beta: Hà Mễ
Công việc của Triệu Mộc Thanh bắt đầu bận rộn, tuần trước cô chính thức được thăng chức làm tổ trưởng tổ mỹ thuật.
Trước mắt, tổ mỹ thuật có bốn thầy cô, kinh nghiệm của cô không kém, chất lượng dạy học cũng là một trong những người tốt nhất.
Nếu làm gì cũng có người nói ra nói vào, vậy cô dứt khoát chủ động đi tranh cử, hơn nữa không xảy ra điều gì bất ngờ, cô thành công rồi.
Tạm thời các thầy cô trong tổ cũng coi như hợp tác với cô trong công việc.
Trách nhiệm lớn hơn, công việc cũng nhiều lên, mấy ngày nay cô đều tan làm muộn hơn trước kia một tiếng.
Từ Cảnh Tu tự động phối hợp với vợ, cũng lùi giờ tan làm lại một tiếng.
Hôm nay là thứ năm, anh đến đón cô tan làm.
Về đến nhà Triệu Mộc Thanh đã kêu nóng, không có khẩu vị, không muốn ăn cơm.
Từ Cảnh Tu mở điều hòa lên, cô dứt khoát đi thẳng vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Chờ anh gọt xong hoa quả đi ra, cô chỉ mặc một chiếc áo hai dây màu trắng và quần đùi, mái tóc còn chưa khô hẳn, nằm trên sofa chơi điện thoại.
Anh đặt trái cây lên bàn, sau đó đi lấy khăn bông lau tóc cho cô.
Triệu Mộc Thanh vừa vươn tay lấy trái cây ăn vừa hưởng thụ sự phục vụ của anh.
Sờ người cô, Từ Cảnh Tu còn chú ý đến cân nặng của Triệu Mộc Thanh hơn cả bản thân cô, béo hay gầy một chút anh đều có thể phát hiện ngay lập tức.
Triệu Mộc Thanh sợ nóng, cứ đến mùa hè lại chán ăn, người cũng gầy mất mấy cân.
Loading...
Từ Cảnh Tu càng nhìn càng thấy không đúng, kiểu gì cũng thấy hình như ngực cô nhỏ hơn lúc anh ôm tối qua, điều này ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích của mình, phải nghĩ cách mới được.
Vì vậy gần đây anh Từ bắt đầu nghiên cứu đủ loại thức ăn thanh nhiệt bổ dưỡng, lại còn nhiều nước dễ ăn.
Người có đầu óc nhạy bén thì dù làm gì cũng thành công, đến bây giờ anh gần như đã có thể mở một chương trình chuyên về ẩm thực rồi.
Triệu Mộc Thanh rất hâm mộ điều này nhưng không thấy ghen tị, dù sao người được lợi cuối cùng vẫn là cô.
Mùa xuân của những tâm hồn ăn uống đã đến, cân nặng của cô cũng tăng lên một ít.
Anh Từ nhìn bé thỏ trắng được mình nuôi đến trắng mập thì mỉm cười: "Đến lúc chồng em được bồi bổ rồi."
Một đêm trăng thanh gió mát, dùng tay cảm nhận nơi nào đó, quả nhiên lớn hơn hai phân.
Tháng sáu, Rabbit chính thức tiến vào thị trường, lượng tiêu thụ bùng nổ, mỗi tháng lượng đơn đặt hàng tăng thêm ít nhất là 5%, hơn nữa còn luôn dẫn đầu dòng xe Coupe, cứ theo xu thế này, dòng xe được yêu thích nhất dành cho phái nữ năm nay đã nắm chắc trong tầm tay.
Hơn nữa dần dần hình thành một khái niệm, người lái "Rabbit" nhất định là những cô gái dịu dàng đáng yêu, khéo léo xinh đẹp, nó cũng trở thành loại xe dành cho nữ mà cánh đàn ông thích nhất.
Cận Lãng từng bí mật hỏi, Từ Cảnh Tu có tiền có quyền lại có năng lực như vậy tại sao không tự mở công ty, anh trả lời: Không rảnh.
Hiện tại Cận Vi Tông đang ở trạng thái nửa về hưu, Cận Lãng đã nhậm chức tổng giám đốc.
Cận Lãng kinh ngạc, không rảnh ư?
Trên đời thật sự có kiểu cấp dưới kiêu ngạo như vậy đấy, tự quyết định giờ làm việc của mình, nhưng những nghiên cứu phát minh sản phẩm mới sau khi đưa ra thị trường lại có lượng tiêu thụ vô cùng tốt.
Bây giờ Từ Cảnh Tu là quân át chủ bài của An Khí, ai dám nói anh không đúng chứ?
Thế mà Từ Cảnh Tu còn nói mình không rảnh? Vậy ông chủ như anh ta đã lao lực quá độ mà chết từ lâu rồi.
Ngẫm lại không biết đã bao lâu mình chưa đi du lịch với vợ, Cận Lãng không kìm nén nổi nước mắt chua xót.
Từ Cảnh Tu suy nghĩ, tiền gửi ngân hàng ấy mà, tiêu pha tiết kiệm một chút cũng đủ dùng cả đời này rồi, ngoài lúc làm việc, thời gian còn lại anh chỉ muốn ở bên vợ, không rảnh đi làm mấy việc mệt chết người lại còn không đền mạng kia.
Kỳ nghỉ của Thanh Thanh rất nhiều, anh phải dành thật nhiều thời gian cho thế giới chỉ có hai người, đương nhiên không rảnh làm chuyện khác.
Sáng sớm hôm nay, hai người ăn sáng xong anh đưa cô đi làm.
Từ Cảnh Tu lơ đãng hỏi: "Vợ à, kinh nguyệt tháng này của em chưa tới à?"
Triệu Mộc Thanh đang ghi chép kế hoạch dạy học, thuận miệng trả lời: "Sáng nay đến rồi!"
"Em có đau bụng không? Tối về anh pha trà gừng đường đỏ cho em nhé."
"Vâng." Ánh mắt Triệu Mộc Thanh lóe sáng, cái này ấy à, không thể uống linh tinh!
An Khí.
Từ Cảnh Tu đi vào văn phòng, trợ lý theo sau, còn đưa một gói nhỏ cho anh.
Từ Cảnh Tu nhận lấy, nhìn xem, người gửi viết là: Cô gái thỏ.
Anh mỉm cười, cầm kéo cắt nó ra.
Đồ bên trong dùng giấy bọc lại, còn buộc ruy băng nơ bươm bướm ở giữa.
Bên trên có một tấm thiệp viết: Anh Từ, sinh nhật vui vẻ!
Anh mới nhớ tới, thì ra đã đến sinh nhật mình rồi.
Dùng tay sờ lên, hình như là một quyển sách.
Từ Cảnh Tu kiên nhẫn tháo nơ bướm ra, mở giấy, là một cuốn sổ viết tay màu xanh đen.
Anh gỡ sợi dây da cố định ra.
Trên bìa cuốn sổ viết: Thư tình gửi anh Hugh.
Từ Cảnh Tu mở trang đầu tiên.
[Lần đầu gặp gỡ, em đã trúng tiếng sét ái tình với anh]
Tranh minh họa là một người đàn ông áo trắng quần đen, sắc mặt lạnh lùng, khóe miệng hơi nhếch lên như đang châm biếm.
Cách đó không xa là một cô gái đeo balo, tóc tai bù xù, chân đi giày cao gót, gót chân bị sưng đỏ đến nỗi rách da, vẻ mặt uể oải.
[Lần gặp thứ hai, em tặng anh một bó cỏ đuôi chó]
Trong cửa hàng hoa, người đàn ông lạnh lùng, cô gái ở sau lưng vụng trộm nhìn anh.
Cửa xe Porsche màu trắng có gắn bó cỏ đuôi chó.
[Lần gặp thứ ba, quán cà phê]
Trong quán cà phê có không khí tốt đẹp, cô gái đang hẹn hò với một người đàn ông hơi đen, cô mất tập trung nhìn ra cửa.
Người đàn ông mặc áo khoác gió đứng ở cửa ra vào, quay đầu nhìn cô như đang cười nhạo.
[Lần gặp thứ tư, trên đường phố, chúng ta đụng xe vào nhau]
Chiếc xe tập lái tông vào đuôi chiếc Porsche màu trắng.
Ánh nắng tươi đẹp, người đàn ông đưa cho cô gái tấm danh thiếp, cô ấy cười như hoa nở.
...
[Ngày 10 tháng 1, chúng ta đăng ký kết hôn]
Người đàn ông quỳ xuống cầu hôn, cô gái ôm một bó hoa tử đinh hương màu tím, vui mừng đến phát khóc.
[Ngày 28 tháng 3, hôn lễ của chúng ta]
Anh mặc âu phục, cô mặc chiếc váy cưới màu trắng.
Anh vén khăn voan, chăm chú nhìn cô.
[Nơi này có quả trứng nhỏ]
Cô gái mỉm cười, vuốt chiếc bụng hơi nhô lên, bên cạnh còn có bình sữa, sữa bột và tã lót.
Phía dưới còn có một câu: Bé thỏ nhỏ phá tan tầng tầng lớp lớp chướng ngại vật, trèo đèo lội suối, cuối cùng cũng đã đến...
[Cuộc sống của chúng ta, vẫn còn tiếp tục]
Có hạnh phúc không? Có ngạc nhiên không?
Bố Hugh thân yêu, phần sau giao lại cho anh!
Tay Từ Cảnh Tu bắt đầu run rẩy, khóe miệng giật giật...
Có thể làm sao được nữa, hạt giống mình gieo xuống thì đành phải nhận thôi!
Anh bắt đầu cố gắng nhớ lại xem bản thân sơ hở lần nào mà nhỡ gieo mầm mống này xuống...
TOÀN VĂN HOÀN