Cưa Vợ, Cưa Chồng

Chương 45




Editor: Rùa Lười

Beta: Hà Mễ

Triệu Mộc Thanh ngồi trên chiếc giường trong phòng mình, hai mắt sáng lấp lánh nhìn anh.

Âu phục đã được cởi ra, áo sơ mi trắng nơ đen, tóc được xịt keo tạo hình tỉ mỉ, cả phòng đầy người nhưng chỉ có anh là đẹp trai nhất.

Anh quỳ một chân, trịnh trọng dâng bó hoa năm mươi bảy bông hồng cho cô, ngụ ý là: "Tôi yêu vợ tôi."

Cô đỏ mặt nhận bó hoa trước mặt mọi người.

Hứa Duy Kinh vỗ tay hô to: "Hôn đi!"

Mọi người ồn ào theo, "Hôn đi, hôn đi!"

Trần Ngư kéo mấy đứa trẻ ra ngoài, "Đứa nào vị thành niên thì tự giác che mắt lại!"

Cậu em họ được phân công trông cửa lúc nãy không tình nguyện, "Có gì hay mà nhìn! Bố mẹ em hôn nhau em còn không thèm che mắt."

"Ha ha ha!"

Bố cậu nhóc bình thường nhìn trung thực thật thà, không ngờ lúc ở nhà cũng như thế nên lập tức bị mọi người trêu chọc.

Ông bố trung thực thật thà mặt đỏ tai hồng lôi thằng nhóc chuyên dìm bố mình ra ngoài.

Triệu Mộc Thanh cũng cười không ngừng, Từ Cảnh Tu lại chẳng hề nghe thấy những thứ đó, hiện tại trong mắt anh chỉ có hình ảnh cô mặc váy cưới trắng ngồi đó.

Anh sợ làm hỏng lớp trang điểm trên mặt cô nên chỉ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán.

Tiếp theo là kính trà bố mẹ vợ, Từ Cảnh Tu gọi bố mẹ, ông Triệu và bà Trương từng người phát cho đôi vợ chồng một bao lì xì thật dày.

Ông Triệu còn lén nói nhỏ vào tai con rể câu gì đó, Từ Cảnh Tu cung kính gật đầu.

Đợi đến khi Trần Ngư bắt chú rể phải tìm ra giày của cô dâu, Từ Cảnh Tu chẳng cần tốn sức đã tìm được.

Anh tìm được một chiếc trong túi của cậu em họ, chiếc còn lại trong ngăn kéo tủ đầu giường.

Trần Ngư vẫn tiếp tục ồn ào: "Nhất định là chú mật báo, chắc chú muốn ăn bớt tiền lì xì cho anh rể chứ gì!?" Loading...

Mọi người đều cười vui vẻ.

Từ Cảnh Tu lại hào phóng phát thêm một lượt tiền lì xì nữa.

Anh ngồi xổm xuống đi giày vào cho cô, ôm cô kiểu công chúa trong lời chúc phúc của mọi người rồi bước ra cửa.

Bọn họ không muốn để nhà mình lộn xộn nên dứt khoát đặt một phòng tổng thống ở khách sạn làm phòng tân hôn, mẹ chồng đã đến trước chuẩn bị xong mọi việc.

Kim Nhã ôm cậu con trai béo mập đặt lên giường khách sạn, nói, "Sớm sinh quý tử nhé."

Cậu nhóc béo kia thấy hoàn cảnh thay đổi, nhìn nhiều người lạ như vậy nên rất phấn khích, cứ khoa tay múa chân, miệng cười khanh khách.

Mẹ chồng rất vui, bà lập tức nhét một bao lì xì vào trong túi áo thằng bé.

Kim Nhã đỡ cậu bé nhảy hai cái, học giọng em bé đang tập nói: "Cháu cảm ơn bà!"

Bác sĩ Trương thấy Dương Triêu vui đến như vậy bèn nháy mắt ra hiệu với con gái nhà mình, nhỏ giọng nói: "Mau sinh một đứa đi."

Cô cũng muốn mà, nhưng phải có người phối hợp mới được chứ! Có bột mới gột nên hồ... (1)

(1) Có bột mới gột nên hồ: là câu tục ngữ, ý nói muốn làm được việc, muốn tạo ra được sản phẩm, trước hết phải có những điều kiện cơ bản, điều kiện tiên quyết, cần thiết lúc ban đầu. Nếu đã không có những điều kiện cần thiết đó thì không nên cố gắng làm làm gì, vì có làm cũng không đạt được như mong muốn. Cũng như việc muốn làm được ra hồ thì phải cần có bột.

Hôn lễ vào buổi tối khiêm tốn lại tỉ mỉ, váy cưới có khăn voan che mặt và tà váy mà Triệu Mộc Thanh thích nhất, đóa hoa hồng cũng được buộc theo sở thích của cô.

Người dẫn chương trình vốn muốn tổ chức một vài trò chơi nho nhỏ khuấy động không khí nhưng đôi vợ chồng trẻ lập tức cho hai phiếu bác bỏ.

Bố nắm tay cô chậm rãi bước về phía Từ Cảnh Tu, trịnh trọng đặt tay cô vào lòng bàn tay của anh.

Bọn họ trao nhẫn, hôn nhau và cùng mở champagne.

Bác sĩ Trương và viện trưởng Dương phát biểu vài lời, Từ Dĩ Thành và thầy Triệu chỉ lo ngồi ở bàn chủ vị nói chuyện phiếm uống rượu.

Đương nhiên bạn bè thân thích nhà trai biết Từ Dĩ Thành, đồng nghiệp và bạn học bên phía Triệu Mộc Thanh cũng chú ý tới Từ Dĩ Thành ngồi ở bàn người thân, lúc này mới xác thực được tin tức đã nghe trước đây.

Hoa Trân đi cùng Triệu Mộc Thanh vào phòng nghỉ cô dâu thay quần áo, còn Trần Ngư thì đi vệ sinh.

Hoa Trân giúp cô cởi váy cưới màu trắng ra rồi thay bằng chiếc váy cưới ngắn màu vàng, kết hợp với lớp trang điểm nhẹ nhàng, nhìn Triệu Mộc Thanh xinh đẹp tươi mát như một đóa cúc nhỏ, Hoa Trân khen ngợi tự đáy lòng, "Thanh Thanh, hôm nay là ngày tớ thấy cậu đẹp nhất."

Triệu Mộc Thanh cười đến nỗi nở hoa, "Bộ này đẹp không? Từ Cảnh Tu chọn đấy, tớ cũng thấy rất hợp với mình."

"Anh ấy đối xử với cậu rất tốt, ai cũng nhìn ra được."

"Mẹ của tớ cũng nói vậy, tớ rất hạnh phúc. Cậu thì sao, khi nào kết hôn thế?"

Cô ấy không nói gì.

Triệu Mộc Thanh nhìn sự do dự của cô ấy thì hơi khó hiểu, từ bao giờ Hoa Trân lại thiếu dứt khoát như vậy?

"Cậu đang nghĩ gì vậy?"

"Tớ... tớ có rồi."

"Có cái gì... Không thể nào! Cậu nói có em bé á?" Triệu Mộc Thanh mở to hai mắt nhìn cô ấy.

Hoa Trân bật cười, "Sao cậu còn bất ngờ hơn tớ thế? Yên tâm, không phải của cậu."

Triệu Mộc Thanh nào còn tâm trạng nói đùa, "Cậu muốn chết đúng không, phù dâu phải chạy đi chạy lại, còn đứng cả một ngày rồi phải tiếp rượu, sao không nói sớm với tớ? Bây giờ cậu như nào rồi?"

"Phi phi phi! Trong hôn lễ không được nói chết! Tớ rất tốt, nếu không phải dì cả của tớ không đến, với cả đã đi kiểm tra thử thì tớ còn chẳng có cảm giác mang thai, được chưa nào?"

"Tớ bị cậu làm tức chết mất thôi, may mà cậu không uống rượu, Thẩm Xung mặc kệ cậu làm bừa như vậy à?"

"Tớ chưa nói cho anh ấy biết, dù sao tớ cũng không muốn đứa bé này."

"Cậu điên à? Sao lại không muốn, anh Xung rất yêu cậu."

"Tớ sợ, tớ không phải một người an phận, tớ không tưởng tượng nổi sau khi kết hôn sẽ như thế nào, nhất định không phải là người vợ tốt, cũng không phải người mẹ tốt."

"Cậu yêu anh Xung không?"

Hoa Trân suy nghĩ một chút mới đáp, "Không biết, có lẽ có! Đôi khi tớ nghĩ cứ sống chung cả đời ầm ĩ với anh ấy như vậy cũng tốt."

Triệu Mộc Thanh kéo tay cô ấy ngồi xuống.

"Trân Trân, tớ tin cậu! Cậu có trách nhiệm với công việc như vậy, cậu nhất định sẽ tốt với chồng và con của mình."

Hoa Trân nghe cô nói cũng thấy hơi xúc động, bắt đầu cân nhắc đến khả năng kết hôn sinh con.

"Lát nữa đi mời rượu cậu đừng xuất hiện, tránh để bọn họ bắt cậu uống, bây giờ cậu cứ ngoan ngoãn ngồi đợi ở đây, chút nữa tớ gọi Thẩm Xung đến đây, thật sự là phục cậu luôn!"

Cô em họ Trần Ngư đã quay lại, "Chị ơi, bác gái vừa gọi điện bảo ngoài kia đang giục đi mời rượu đấy."

"Ừ, chị Hoa của em đến kỳ rồi, đang đau bụng, để cho chị ấy nghỉ ngơi một lát, em với chị đi thôi! Cho em thêm bao lì xì nữa này!"

Trần Ngư nhìn Hoa Trân cười ngoác miệng, "Ok, cảm ơn chị! Em muốn một bao lì xì thật dày của anh rể nữa!” Hiện tại họ hàng nhà họ Triệu ai cũng biết chú rể ra tay rất hào phóng.

"Được rồi, đồ tham tiền!" Triệu Mộc Thanh không chút nương tay vỗ vào gáy cô ấy một cái.

"Ôi, sao chị lại giống mẹ em thế chứ!"

Thẩm Xung và Hứa Duy Kinh đứng ở đại sảnh chào hỏi quan khách, cô dâu chú rể đều trốn mất tăm mất tích, đến phù dâu cũng không thấy bóng dáng đâu.

Hứa Duy Kinh thấy lạ, "Sao cô Hoa còn chưa ra, không phải cô ấy phụ trách chào khách khứa sao?"

Ánh mắt Thẩm Xung lạnh lẽo đầy cảnh giác, "Không phải có cậu sao?"

"Tôi không quen bạn bè thân thích bên nhà chị dâu nhỏ!"

"Tôi quen!"

"Không được, tôi phải ra phía sau xem sao."

Từ Cảnh Tu xuất hiện ở cửa phòng nghỉ.

Triệu Mộc Thanh dẫn em họ ra, "Được rồi."

Từ Cảnh Tu nhìn cô, "Có mệt không? Nếu không thì không cần mời rượu, em nghỉ ngơi một lát đi."

"Như vậy sao được? Em ăn mặc xinh đẹp thế này, kiểu gì cũng phải đi ra ngoài một vòng chứ."

Từ Cảnh Tu bật cười, nắm tay cô, như có điều suy nghĩ quay đầu lại nhìn thoáng qua Hoa Trân đang ngồi ngây người trong phòng.

"Anh rể, bạn phù rể của anh đâu ạ?"

"Ai cơ?"

"Đương nhiên là anh Thẩm vừa ngầu vừa đẹp trai đó! Anh ấy có bạn gái chưa? Anh ấy thích kiểu con gái thế nào, có ngại cách biệt tuổi tác hơi lớn một chút không ạ?"

"À, anh nghĩ không đâu."

Triệu Mộc Thanh trợn mắt lườm anh một cái, "Anh Thẩm của em sắp kết hôn rồi, còn anh Hứa kia thì còn độc thân đấy."

"Hả? Tiếc thật, em vẫn thấy anh Thẩm đẹp trai hơn."

Hai vị phù rể như hình với bóng đi tới gọi người, vừa lúc nghe được lời đánh giá của cô gái nhỏ.

Hứa Duy Kinh không phục, "Em gái, anh không đẹp trai chỗ nào hả?"

Trần Ngư không chút xấu hổ khi bị người khác bắt gặp mình nói xấu sau lưng, "Bằng lương tâm mà nói thì anh cũng khá đẹp trai, nhưng mà anh Thẩm lại cực kỳ đẹp trai!"

"Ha ha ha!" Thẩm Xung thấy tâm trạng của mình hôm nay cuối cùng cũng thoải mái một chút, một bước không rời nhìn vị hoa hoa công tử này phóng điện lung tung, hôm nay Hoa Trân cũng hơi lạ, không để ý đến mình, cuối cùng anh ta lại tìm được chút an ủi từ cô bé này.

Ngoài miệng Hứa Duy Kinh cười nhưng trong lòng không cười, anh ta vẫy tay với cô bé, "Em tới đây."

"Làm gì ạ?"

"Chúng ta tâm sự một chút." Nói xong liền kéo Trần Ngư qua một bên uốn nắn lại thẩm mĩ của cô gái này bằng tài ăn nói uốn ba tấc lưỡi, trả lại danh tiếng đẹp trai cả đời cho anh ta.

"Hoa Trân đâu?" Thẩm Xung hỏi Triệu Mộc Thanh.

Triệu Mộc Thanh chớp mắt nhìn anh ta, "Cô ấy không khỏe, anh đến phòng nghỉ tìm cô ấy đi, nhớ phải nói chuyện nhẹ nhàng kiên nhẫn một chút."

Thẩm Xung nghi ngờ vào phòng nghỉ.

Thế là một đôi phù dâu phù rể đi xây dựng mối quan hệ hữu nghị, đôi còn lại đi nghiên cứu vấn đề chuyện lớn của đời người.

Từ Cảnh Tu dắt Triệu Mộc Thanh đi mời rượu, cũng không có nhiều người dám gây khó dễ cho họ, nhấp môi một chút là được.

Đi một vòng, Triệu Mộc Thanh chỉ uống hết một ly rượu vang. Ngược lại Từ Cảnh Tu bị đám bạn thân tóm lấy bắt uống cạn mấy ly liền.