Mùng năm Tết hay còn được gọi là tết khai trương, đón thần tài, tiễn quỷ nghèo, nhà nhà đều nấu sủi cảo để cầu may mắn.
Nhà Trịnh Thư Ý cũng không ngoại lệ.
Sập tối, Vương Mỹ Như làm nhân sủi cảo trong phòng bếp.
Cửa sổ phòng bếp khá gần với cửa sổ phòng Trịnh Thư Ý, bà đã dùng hết sức làm cho Trịnh Thư Ý nghe thấy sự bất mãn của bà.
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Vương Mỹ Như cầm cán dao gõ cộc cộc lên tấm thớt như để hả giận.
“Đã hai mấy tuổi đầu mà chỉ biết ngủ ngủ ngủ, có khác gì heo đâu chứ, năm mới tới nơi rồi, về nhà là ngủ, tôi thấy là nó muốn sống ở trêи giường luôn rồi!”
“Cũng chẳng biết ra phụ giúp mẹ, lười biếng thế chẳng biết một mình nó ở Giang Thành làm sao mà sống sót được nữa!”
Trịnh Túc cán vỏ sủi cảo, cười tít mắt, “Con cháu có phúc của con cháu, bà quan tâm nhiều làm gì?”
“Không phải miếng thịt cắt ra từ trêи người ông nên ông không quan tâm là phải rồi.” Vương Mỹ Như hừ một tiếng, “Ông xem con gái ông đi, sau này tốt nhất hưởng được phúc có người hầu hạ, nếu không thì sớm muộn gì thì nó cũng khiến bản thân chết đói thôi!”
Làu bàu mấy câu, bà đặt con dao trêи tay xuống, nổi giận đùng đùng đẩy cửa phòng Trịnh Thư Ý ra.
“Ra ăn cơm! Còn đợi tôi mời cô à!”
Trịnh Thư Ý ló đầu ra khỏi chăn, buồn bã đáp lại một tiếng.
Kể từ khi từ thủy cung trở về, cô gạt ba mẹ nói mình đã ăn trưa rồi, sau đó đóng cửa nhốt mình trong phòng, ngủ mê mệt.
Về phần tại sao lại ngủ…
Câu nói của Thời Yến trước khi cúp điện thoại giống hệt như một lưỡi dao, trực tiếp đâm rách toạt chút may mắn cuối cùng của cô.
Trong khoảnh khắc mà mọi dây cung trong đầu đứt đoạn, cảm giác sụp đổ ấy chỉ là tạm thời mà thôi.
Mà cảm xúc để lại trong cô cứ im ỉm mà lan tràn khắp nơi.
Trịnh Thư Ý không biết mình bị gì.
Cô có thể cảm nhận được bản thân hiện giờ vô cùng khó chịu, xấu hổ vì lời nói dối bị vạch trần, và cảm giác tự trách khi mình làm lỗi, đều có cả.
Nhưng cô lại chưa từng bùng nổ mọi cảm xúc, không giống với dáng vẻ lửa giận bừng bừng khi phát hiện Nhạc Tinh Châu phản bội mình.
Thậm chí cô còn không khóc được.
Bây giờ cô chỉ cảm thấy mình không thở nổi, lại giống như người bệnh cảm cúm, hô hấp khó khăn, có thứ gì đó chua xót ngập tràn trong lồng ngực, không cách nào tập trung tinh thần.
Mỗi khi làm gì cũng sẽ thất thần.
Phương pháp hay nhất để trốn tránh cái cảm xúc này chính là đi ngủ.
Cô trùm chăn lại, quấn người kín mít, ngủ rồi sẽ không còn cảm giác gì nữa.
Nhưng ngủ lại là một sự tuần hoàn ác tính.
Mỗi lần tỉnh giấc, cô chỉ cảm thấy cả người rệu rã, tâm trạng nặng nề ở trong lòng cũng không vì thế mà chuyển biến tốt.
Thế là cô chỉ đành tiếp tục ép buộc bản thân chìm vào giấc ngủ say.
…
Nhưng bữa tối hôm nay không thể trốn, Trịnh Thư Ý ăn tùy tiện vài cái sủi cảo rồi quay về phòng.
“Mẹ đi đánh mạt chược đây.” Trước khi đi, Vương Mỹ Như đẩy cửa phòng của Trịnh Thư Ý nhìn vào, quả nhiên lại nhìn thấy cô đang ngủ.
“Mày ngủ cả ngày thế này, bộ tính làm vua ngủ hả?”
“Tối qua con coi phim suốt đêm.” Giọng nói Trịnh Thư Ý vang lên từ trong chăn, “Mẹ cứ kệ con đi, để con ngủ bù.”
“Mẹ lười phải quản mày.” Vương Mỹ Như chỉnh lại tay áo, vờ như lơ đãng, “Ngày mai mẹ hẹn vợ của hiệu trưởng trường mẹ đánh mạt chược, tối sẽ đến nhà ông ấy ăn cơm. Con có muốn đi cùng không, về nhà mấy ngày rồi mà không gặp Dụ Du đấy.”
Trịnh Thư Ý, “Con không đi đâu.”
Vương Mỹ Như lầm bầm vài câu rồi mới ra ngoài.
Mới đầu bà cũng không để ý đến trạng thái này của Trịnh Thư Ý, nghĩ rằng thanh niên là thế, thích nằm trêи giường bấm điện thoại suốt ngày.
Nhưng đến mùng Sáu, Trịnh Thư Ý vẫn ngủ cả ngày, bà bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.
Sáng mùng Bảy, Trịnh Thư Ý không ra ăn sáng.
Vương Mỹ Như vào phòng cô, hỏi, “Con không xếp đồ vào vali à? Vé tàu để ba giờ chiều đấy.”
“Đồ đạc không nhiều, bây giờ con gom đây.”
Trịnh Thư Ý mở mắt ra, ngồi dậ mặc áo khoác.
Chưa kịp bước xuống, Vương Mỹ Như đã ngồi xuống bên giường cô.
“Ý Ý à, dạo này có phải con có chuyện gì đúng không?”
Vương Mỹ Như tựa vào đầu giường, đưa tay vuốt tóc Trịnh Thư Ý, cất giọng đầy dịu dàng, “Công việc gặp trục trặc hả? Hay là chuyện khác?”
Ngủ hai ngày nay, Trịnh Thư Ý cứ thấy cả đầu nằng nặng, phản ứng cũng chậm chạp hẳn.
Đến khi mùi hương quen thuộc trêи người Vương Mỹ Như vây lấy cô, Trịnh Thư Ý mới dần tỉnh táo lại.
Nhưng cảm xúc chất chứa trong lòng quá lâu, như lắng đọng lại thành những viên đá nặng nề trong lòng, nhưng lại khó mà mở miệng trút ra hết.
Trịnh Thư Ý lẳng lặng dựa vào ngực Vương Mỹ Như, sống mũi cay cay, cổ họng đắng chát, cô im lặng không nói gì.
Có vài thứ không thích hợp tâm sự với ba mẹ.
Bên tai chỉ có những lời thì thầm dịu dàng của Vương Mỹ Như.
“Nếu công việc có chuyện không hài lòng, thì vẫn sẽ có cách giải quyết, nếu không được nữa thì để ba dạy con, đời này có chuyện gì mà ông ấy chưa từng thấy chứ.”
“Nếu thực sự không chịu nổi nữa thì về nhà, không cần phải ở thành phố lớn nữa, Thanh An có núi có sông, ba mẹ mua nhà mới mua xe mới cho con, để con sống thoải mái.”
“Nếu như gặp vấn đề về tình cảm, cố chịu đựng rồi sẽ qua, con còn trẻ, còn sẽ gặp rất nhiều người, không có gì mà “không phải cậu ta” thì không được.”
“Chờ đến khi con trưởng thành hơn, lấy chồng sinh con rồi lại nhớ lại những chuyện mà mình từng nghĩ rằng nó sẽ khắc cốt ghi tâm, thực ra qua một thời gian cũng sẽ bị lãng quên mà thôi, còn nhanh phai hơn cả xăm chân mày.”
Một lúc sau, Trịnh Thư Ý mới nghẹn ngào cất giọng, “Mẹ ơi, con đã làm sai một chuyện.”
“Sai thì thôi, khi còn trẻ ai mà không phạm phải sai lầm chứ? Sau này đừng tái phạm là được.”
“Không còn sau này nữa rồi…”
“Sao mà không có, thời gian chính là niềm hy vọng, mọi thứ đều còn có hy vọng.”
Trịnh Thư Ý không nói thêm gì.
Mẹ cô không hiểu, thậm chí chính bản thân cô cũng không hiểu, vì sao trong lòng cô lại có cảm giác trống vắng mà không có cách nào lấp đầy nó được.
Một lát sau.
“Con thấy khá hơn chút nào chưa?” Vương Mỹ Như vỗ vỗ lưng cô, “Nếu đã thấy khá hơn rồi thì dậy đi, chia sẻ cuộc bình chọn giáo viên được yêu thích nhất của trung học Thanh An” lên mạng, kêu gọi bạn bè con bỏ phiếu cho mẹ đi.”
…
Lúc Thời Yến nhìn thấy bài chia sẻ này, anh đang ngồi trong văn phòng của Quan Tế,
Quan Tế nhíu chặt hàng chân mày, nhìn chằm bảng giám sát dữ liệu thực tế của công ty.
Trêи màn hình là một mảnh xanh ngắt, Quan Tế nhìn mà tim lên cơn từng hồi.
“Thị trường chứng khoán đúng là vô tình, đúng là vô tình, còn vô tình hơn cả phụ nữ.”
Thời Yến nghe thấy thế thì đặt điện thoại lên trêи bàn, chống tay lên tay vịn ghế, phóng tầm mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Đúng là vô tình.”
Lại còn vô lương tâm.
…
Tối đến, Trịnh Thư Ý quay về Giang Thành, sắp xếp lại hành lý, sau đó quét dọn lau sạch sẽ mọi thứ trong nhà từ trêи xuống dưới, rồi lại gom hết trang phục mùa xuân ra giặt, cuối cùng không còn chuyện gì làm nữa, cô còn định tháo hết rèm ra giặt luôn.
Nhưng Khổng Nam bỗng nhiên gọi điện cho cô, nhờ cô giúp cô ấy kiểm tra lại bản thảo, nhờ đó mới cứu được mấy tấm rèm cửa thoát khỏi nạn tàn phá.
Kiểm tra bản thảo xong đã là hai giờ sáng, sau khi trải qua một ngày mệt mỏi, Trịnh Thư Ý vừa ngả đầu lên gối liền ngủ thϊế͙p͙ đi.
Sáng sớm, cô đeo thẻ nhân viên lên cổ, bước vào văn phòng, công việc là chuyện quan trọng nhất, mọi tâm trạng cảm xúc gì gì đó đều phải đẩy lùi về phía sau.
Ngày đầu tiên đi làm lại sau kì nghỉ Tết, đa số mọi người đều không thấy căng thẳng gì, chuyện đầu tiên khi đến công ty chính là trao đổi đặc sản quê nhà do chính mình mang lên.
Tổ sát vách có một cô gái ôm một đống đồ ăn, lúc đi ngang qua Trịnh Thư Ý thì hỏi, “Thư Ý, Thanh An mấy cô có đặc sản gì? Cô mang gì lên thế?”
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn mất hai ngày, Trịnh Thư Ý làm gì nhớ đến chuyện phải mang đặc sản ở quê lên.
Cô ngẩng đầu lên, cười nói, “Đặc sản của Thanh An bọn tôi là người đẹp, cô muốn tôi à?”
“Chậc, đúng là không biết xấu hổ mà.” Cô gái kia vứt một túi trà xuống rồi bỏ đi.
Trịnh Thư Ý thôi không cười nữa, ánh mắt đờ đẫn một lát rồi lại cúi đầu chỉnh sửa tài liệu.
Công việc bận bịu giống như thủy triều ập tới bao vây lấy Trịnh Thư Ý, khiến cô hòa vào tiết tấu của mọi người, không còn thời gian bộc lộ cảm xúc cá nhân nữa.
Mười giờ sáng, Tần Thời Nguyệt đến văn phòng.
Trịnh Thư Ý vừa nhìn thấy cô nhóc liền hít sâu một hơi, ánh mắt cứ dán chặt lên người cô nhóc.
Đến khi Tần Thời Nguyệt đi đến trước mặt cô, chẳng hiểu sao Trịnh Thư Ý lại cảm thấy bối rối, cô đứng bật dậy.
Nhưng đang lúc tìm từ chưa kịp nói gì thì Tần Thời Nguyệt bỗng nói, “Chị Thư Ý, em xin từ chức.”
Vẻ mặt Trịnh Thư Ý đờ ra, “Cái gì?”
Tần Thời Nguyệt lặp lại lần nữa, “Em đến xin nghỉ việc.”
Nhìn thấy dáng vẻ bất ngờ kèm theo tổn thương của cô, Tần Thời Nguyệt ngại ngùng gật đầu, “Dạo này em không khỏe lắm, về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Trịnh Thư Ý nghe thấy thế liền biết cô nhóc đang lấy cớ, cô ngớ người ra một lát rồi gật đầu, “Vậy em nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Loading...
“Vâng, em đến nói với tổng biên một tiếng.”
Tần Thời Nguyệt vừa đi thì lại bị Trịnh Thư Ý gọi lại.
Cô nhóc quay đầu, hỏi cô, “Sao thế chị?”
Trịnh Thư Ý chần chừ một lát, không biết phải mở miệng thế nào.
Đợi cả một hồi lâu, ánh mắt Tần Thời Nguyệt dần dần hiện lên vẻ khó hiểu, Trịnh Thư Ý mới lên tiếng, “Cậu em… anh ấy cũng đồng ý để em nghỉ việc hả?”
Nhớ đến Thời Yến, Tần Thời Nguyệt thấy dạo này anh cũng là lạ, dường như bơ hẳn cô nhóc, nhưng vẫn nói tốt anh trước mặt Trịnh Thư Ý.
“Dĩ nhiên là đồng ý rồi chị, cậu út em biết săn sóc lắm, biết em không khỏe nên chủ động bảo em nghỉ việc về nhà dưỡng bệnh.”
“…”
Trịnh Thư Ý gật đầu, đưa tay ôm lấy cô, cất giọng khàn khàn, “Hẹn gặp lại em Tiểu Nguyệt, dưỡng bệnh cho tốt, phải thật khỏe đấy.”
“Nhất định sẽ gặp lại rồi, em đâu có bệnh gì nặng, hồi phục nhanh thôi mà.”
Tần Thời Nguyệt thầm nghĩ, chờ em đi chơi một vòng rồi về, nhất định sẽ hẹn chị đi uống trà chiều.
…
Thời gian chầm chậm trôi đi, ba bốn ngày đã trôi qua, mọi người đều đã bước ra khỏi dư vị của kỳ nghỉ, lao vào công việc bận rộn.
Tổ Tài chính thiếu mất một Tần Thời Nguyệt cũng không khác gì ngày thường, bàn của cô nhóc trong lúc vô tình đã chất đầy đồ đạc.
Ngày nào Trịnh Thư Ý cũng có phỏng vấn, thường thường là sáng vội vàng đi, chiều vội vàng về công ty viết bản thảo, đến tận khuya mới rời khỏi văn phòng.
Không ai nhận ra sự thay đổi của cô, bọn họ chỉ nghĩ năm mới nên lượng công việc của cô nhiều hơn hồi trước mà thôi.
Có lẽ là do phó chủ biên mới từ chức, cô muốn giành lấy vị trí đó.
Sáng thứ sáu, đương lúc bận rộn thì Trịnh Thư Ý nhận được điện thoại của trợ lý Khâu Phúc.
Vốn dĩ đã hẹn phỏng vấn vào tuần sau, nhưng do công việc của Khâu Phúc thay đổi nên trợ lý gọi điện hỏi cô có thể phỏng vấn trước thời hạn là hôm nay hay không.
Sau bữa cơm trưa, Trịnh Thư Ý vội vàng chạy đến Minh Dự Vân Sang.
Từ tầng tám đến tầng mười hai của Minh Dự Vân Sang đều là văn phòng của quản lý cấp cao, không gian được sử dụng khá thấp, một tầng lầu thông thường chỉ thiết kế hai văn phòng chính, còn lại đều là phòng họp.
Cho nên ngoại trừ yên tĩnh hơn khu làm việc tập thể ra thì bên này cũng chưa từng đón nhận bầu không khí bận rộn.
Ngay lúc này, Trịnh Thư Ý đang đứng ở khu tiếp khách trêи tầng tám, nhưng lại cảm giác bầu không khí vô cùng nặng nề.
Thậm chí cô còn cảm thấy mỗi một nhân viên ở đây đều nín thở tập trung, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lúc trước khi đến đây, tình cơ gặp nhân viên quen mặt sẽ cười chào hỏi với cô, nhưng hôm nay mọi người đều tập trung làm việc của mình, không chút phân tâm.
Cảm giác của Trịnh Thư Ý không hề sai.
Không chỉ hôm nay, mà kể từ ngày đầu tiên đi làm lại sau Tết đến nay, nhân viên ở khu làm việc cấp cao này đều phát hiện ra Thời Yến dạo này rất nóng tính, thường xuyên mắng người ngay tại buổi họp.
Ngay cả khi đối mặt với một vài quản lý cấp cao lớn tuổi hơn anh, anh cũng không nể nang khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Làm nhân viên quèn thì lại càng không dám hó hé gì, chỉ cần phải tiếp xúc với Thời Yến thì họ lại càng cẩn thận hơn, chỉ sợ xảy ra sơ sót.
Cái người bình thường bình tĩnh nhất là thư ký CFO – Tần Nhạc Chi lại như có phản ứng lớn nhất, hễ mà nhìn thấy Thời Yến là cô ta lại hốt hoảng, mất tập trung, có một lần đi họp cùng Khâu Phúc đã mở sai Power point.
Lúc ấy Thời Yến chẳng nói gì, chỉ tháo mắt kính đặt lên bàn, khoanh tay nhìn Khâu Phúc chằm chằm.
Lòng Khâu Phúc chùng xuống, để Tần Nhạc Chi rời khỏi phòng làm việc.
Mà đến nay cô ta vẫn chưa đi làm lại.
Con người thường dễ bị ảnh hưởng bởi bầu không khí xung quanh, Trịnh Thư Ý đứng ở đó cũng dần dần căng thẳng hơn.
Nhưng nguyên nhân khiến cô căng thẳng không giống với những nhân viên ở đây.
Từ lúc chuẩn bị đến đây thì trong lòng cô đã mang theo một chút mong chờ.
Có lẽ hôm nay cô có thể gặp được Thời Yến.
Tuy không biết vì sao vào lúc này cô lại muốn gặp anh, cũng không biết khi gặp anh rồi cô sẽ nói gì, sẽ làm gì, nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại thấy cồn cào, đứng ngồi không yên.
Đợi gần một tiếng, màn hình LED ở phòng họp đối diện cuối cùng cũng tắt.
Ngay sau đó, cánh cửa tự động mở ra, một nhóm người mặc âu phục lục tục bước ra.
Người dẫn đầu hiển nhiên chính là Thời Yến.
Bên cạnh anh theo thứ tự là Trần Thịnh và Khâu Phúc.
Khâu Phúc cầm máy tính bảng trong tay, Thời Yến nghiêng đầu lắng nghe ông ta nói.
Trịnh Thư Ý vừa nhìn thấy anh liền đứng bật dậy, hai tay nắm chặt dây đeo balo, nhưng cứ ngập ngừng không dám bước lên.
Đến khi Khâu Phúc nhác thấy Trịnh Thư Ý, bước chân ông ta khựng lại, sau đó nói nhỏ bên tai Thời Yến, “Cô Trịnh đến rồi.”
Thế là, Trịnh Thư Ý nhìn thấy Thời Yến ngẩng đầu lên, ánh mắt hờ hững lướt qua mặt cô, sau đó, anh thu hồi tầm mắt, tiếp tục bước đi.
Anh lướt qua người cô.
Tựa như anh không nhìn thấy cô, vẻ mặt không chút thay đổi.
Mọi rung động trong lòng cô bỗng dừng lại ngay tại khoảnh khắc này.
Cô thẫn thờ nhìn về phía trước, mặc cho những bước chân phía sau càng lúc càng xa.
Một giây, hai giây, ba giây…
Không biết đã qua bao lâu, Trịnh Thư Ý máy móc xoay người lại, thang máy ở cuối hành lang chậm chạp leo đến tầng mười hai.
Đứng tại chỗ một hồi lâu, hai mắt Trịnh Thư Ý bỗng thấy cay cay.
Cô cúi đầu đi vào góc khuất, lấy điện thoại ra bấm vào khung chat của Thời Yến.
Cô đã suy nghĩ nội dung sẵn ở trong đầu, bình thường văn tuôn ào ạt như nước chảy mây trôi mà giờ đây không cô gõ được một đoạn hoàn chỉnh.
Trịnh Thư Ý phát hiện ra rằng, mình không có gì để giải thích, cũng không có chỗ để bào chữa.
Sau khi xóa hết nội dung văn bản đang soạn trong khung chat, cô chỉ gõ lại ba chữ.
“Xin lỗi anh.”
Giống như ngoại trừ câu này ra, cô chẳng còn gì để nói.
Nhưng vào giây phút bấm nút gửi tin nhắn đi, chút mong đợi còn sót lại trong lòng cô cuối cùng cũng sụp đổ.
— Trêи màn hình hiện lên dấu chấm than màu đỏ.
“Tin nhắn đã được gửi đi, nhưng đối phương từ chối nhận.”