Đợi bọn họ về rồi, tôi nhìn số tiền còn nguyên vẹn trong tài khoản, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
Diệp Hoan cũng nên nếm thử loại cảm giác ngột ngạt này thôi.
Hơn nữa, có lẽ cô ta chưa biết, tất cả mới chỉ là bắt đầu.
Trong tay tôi có 300.000 tệ, cộng thêm số tiền bán căn hộ nhỏ và tiền bố mẹ cho thêm là đủ để mua đứt một căn hộ 4 phòng ngủ.
Tôi cũng không nói cho dì biết về chuyện mua nhà hay bán nhà.
Bố mẹ tôi định mời cả nhà dì đến ăn một bữa cơm, nhưng tôi không đồng ý.
Ban đầu bố mẹ còn cảm thấy khó hiểu.
“Kiều Kiều, mua nhà là chuyện vui, tốt xấu gì thì chúng ta nên mời mọi người ăn cơm chứ!”
Tôi đang ngồi máy tính làm tài liệu, chỉ có thể giải thích đại khái cho bố mẹ hiểu rõ nguyên nhân.
“Mẹ, bây giờ thời thế thay đổi rồi. Đôi khi chúng ta phải sống khiêm tốn chút, đề phòng nhỡ đâu có người ghen ghét muốn hãm hại chúng ta thì sao?”
Bố tôi giật mình:
“Gì chứ? Trên đời này có người xấu xa như vậy à?”
Tôi mỉm cười nhìn bố:
“Bố, việc đề phòng người khác là rất quan trọng, muốn thành công thì phải biết giữ bí mật, còn lắm mồm thì dễ xảy ra sơ suất. Tốt nhất là nhà mình cứ khiêm tốn một chút đi!”