“Lâm Kiều Kiều, sao trong nhà chị lại có người ở rồi?”
Ăn được một nửa, Diệp Hoan đột ngột chuyển chủ đề.
Trương Hi cực kỳ ngoan ngoãn, chỉ biết im lặng ngồi ăn cơm.
Thật khó thể tin rằng cô ả chính là người loại người lôi thôi cẩu thả.
Tôi tỏ ra khó hiểu hói lại Diệp Hoan:
“Chị bán chỗ đấy lâu rồi! Có chuyện gì sao?”
Trương Hi sững sờ ngẩng đầu nhìn tôi.
Diệp Hoan cũng hoảng hốt giật mình, sắc mặt cực kỳ khó coi:
“Bố mẹ Trương Hi bị bệnh, cậu ấy gửi hết tiền về quê rồi nên không còn tiền thuê nhà, bị chủ nhà đuổi ra ngoài. Em muốn nhờ chị cho cậu ấy tạm thời ở đó.”
“Nhưng lúc em tới nơi thì không tìm thấy chìa khóa, gõ cửa mới biết trong nhà có người khác đang ở.”
Nghe đến đó, bố mẹ tôi liếc mắt nhìn nhau, rốt cuộc cũng hiểu ra tại sao lúc trước tôi cứ khăng khăng phải bán căn hộ đó đi.
Tôi buồn bã nhìn Trương Hi:
“Xin lỗi, chị cũng không có cách nào để giúp em.”
Trương Hi vội vàng xua tay, khó khăn mà nói ra mấy chữ:
“Không sao, không sao!”
Diệp Hoan vẫn không chịu bỏ cuộc:
“Nhưng em đã hứa sẽ tìm nhà cho cậu ấy rồi! Hay là để cho cậu ấy chuyển đến đây đi!”
Mẹ tôi cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, lập tức ra mặt từ chối một cách tế nhị:
“Hoan Hoan, không ổn lắm đâu! Ở chung với người lớn như các bác sẽ khiến bạn con không được thoải mái!”
Diệp Hoan còn định thuyết phục mẹ tôi, lại bị tôi trực tiếp ngắt lời:
“Sao em lại nói như vậy? Sao có thể để Trương Hi chen chúc với nhà chị được?”
“Không phải hai tháng trước em mới mua một căn hộ à? Dù sao bây giờ em cũng chưa dọn vào ở, cứ để cho Trương Hi chuyển đến đấy trước đi.”