Cửa Ngày Càng Nhỏ

Chương 97




Mưu Vân lại cãi nhau với Trần Dương. Cô rời nhà trốn đi, vô thức tìm tới Nghiêm Thư, việc này đã thành thói quen của cô.

Quen rằng Nghiêm Thư vẫn ở tại đó chờ mình.

Mưu Vân đứng ở cửa do dự một hồi mới gõ lên, mở cửa là một cô gái xa lạ cô chưa từng gặp qua, hẳn là mới vừa dọn tới đây.

Lúc tiến vào cô nói: “Cảm ơn.”

Cô gái kia đi về phía phòng của mình, thấy Mưu Vân đi theo phía sau, lúc quay đầu lại có chút cảnh giác.

Nhìn thấy cô gái nọ vào phòng Nghiêm Thư, Mưu Vân cũng giật mình. “Ngại quá, tôi muốn hỏi một chút, Nghiêm Thư sống ở đây…”

“Nghiêm Thư?” Cô gái kia ngắt lời cô, “Không có người như vậy. Tôi vừa chuyển đến không lâu, sống một mình.”

Mưu Vân ngẩn ra một chốc. Cửa đối diện mở ra, Trương Bình chuẩn bị lấy hàng chuyển phát nhanh nhìn thấy Mưu Vân, nhiệt tình nói: “Cô tới tìm Nghiêm Thư đúng không, anh ấy dọn đi từ lâu rồi.”

Mưu Vân sửng sốt, cô không biết mình đang mang vẻ mặt thế nào, cứng đờ xoay người xuống cầu thang.

Nhiều năm như vậy, cô nỗ lực chạy về phía trước từ trước nay không hề nghĩ tới người đàn ông yên lặng ủng hộ phía sau kia. Xem sự bao dung và che chở của đối phương là chuyện hiển nhiên, hơn nữa còn yên tâm thoải mái hưởng thụ.

Mưu Vân đứng ở đầu đường, xe cộ tới lui. Cô duỗi tay che mặt dụi thật mạnh, mình thật ích kỷ.

Nghiêm Thư, hy vọng anh hạnh phúc.

Hạnh phúc là mèo ăn cá, chó ăn thịt, siêu nhân điện quang chiến đấu với quái thú, đây chẳng qua chỉ là cách nói tương đối.

Hạnh phúc của Nghiêm Thư chính là Lục Thận Hành.

Phòng làm việc không lớn, có mười mấy người, phụ trách mỹ thuật và 3D, hơn nữa đều rất trẻ tuổi. Bọn họ dần dà biết được ông chủ còn đẹp hơn cả minh tinh kia đã có gia thất, còn là vợ quản nghiêm.

Lời đồn này Nghiêm Thư đã biết từ lâu, thật ra đứa nhỏ kia vốn mặc kệ anh, đây đều là chuyện anh tự nói ra.

Anh không thích có người kiểm soát mình, quản đông quản tây, can thiệp quá nhiều. Nhưng anh thích được đứa trẻ kia quản, muốn cặp mắt tràn ngập nhiệt tình kia dừng trên người mình.

Nghiêm Thư từ bàn máy tính đứng dậy, chuẩn bị gọi về nhà thì di động đã gọi tới, người gọi là anh trai cùng cha khác mẹ của anh.

Đầu bên kia rất ồn ào, đan xen là giọng nói hồn hậu: “A lô? A lô! Là anh đây, anh đang ở, ở trên tàu, trên tàu hỏa, sắp đến chỗ em ở rồi đấy, em, em đưa địa chỉ, a lô —”

Giữa mày vốn bình thản của Nghiêm Thư chầm chậm nhíu lại, anh cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

Ga tàu rộn ràng nhộn nhịp, người nối bước nhau ra trạm, ngay cửa vào có một người trung niên da ngăm đang sờ túi trên người. Phía sau có người thúc giục, nhân viên cũng có chút không kiên nhẫn nhưng không nói gì.

Mặt người trung niên nọ đỏ lên, cuối cùng y cũng tìm ra vé, “Đồng chí, đây.”

Nhân viên kiểm tra vé, “Đi đi.”

Người trung niên thờ dài một tiếng, túm hai cái bao tải to bên chân, vừa đi vừa nhìn, vẻ mặt mê mang.

“Anh hai.”

Một tiếng nói từ sau lưng truyền đến, người trung niên vội vàng quay đầu lại, kích động vẫy tay.

Nghiêm Thư đi nhanh qua, “Sao trước khi đến anh không nói một tiếng?” Nếu anh kẹt xe trên đường, hoặc là hôm nay đi công tác, vậy không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Lý Tường ấp úng, là người thật thà nhưng cũng biết cách giả bộ ngu ngơ, “Ba kêu anh tới đưa óc chó cho em.”

Nghiêm Thư thở dài, “Anh ở đây chờ em, em gọi điện thoại trước đã.”

Anh đi đến góc tường, hỏi trong bầu không khí ồn ã: “Minh Minh, em có ở nhà không?”

Đầu kia Lục Thận Hành trả lời một chữ: “Ở.”

Nghiêm Thư nói: “Anh trai của tôi đến.”

Lục Thận Hành không hỏi gì, “Đã biết.”

Cúp điện thoại, Nghiêm Thư đi đến trước mặt Lý Tường, “Anh hai, có chuyện em vẫn luôn giấu.” Anh dừng một chút, “Em có đối tượng.”

Lý Tường gật gật đầu, “Là cái cô tên Mưu Vân chứ gì, mọi người đều biết, trong nhà còn chờ hai đứa…”

“Không phải Mưu Vân.” Nghiêm Thư ra tiếng cắt lời, “Là nam.”

Lý Tường há to miệng, cho rằng mình nghe lầm, “Gì cơ?”

Xung quanh người đi qua đi lại không ngừng, tò mò nhìn hai người đang đứng bất động tại chỗ. Người đàn ông kém tuổi hơn rất thanh tú, mắt mũi miệng đều rất đẹp.

Người đàn ông trung niên kia vừa nhìn đã thấy quanh năm làm việc nhà nông, thô kệch hàm hậu. Mặt y xanh mét, mắt đỏ hoe trừng trừng, không biết là đang tức giận hay sao.

Nghiêm Thư giải thích mất một lúc, Lý Tường đã chịu kích thích cực lớn, y hỏi một tiếng: “Không thể bỏ được sao?”

“Không thể không cần.” Nghiêm Thư nói.

Lý Tường giơ tay lau mặt, “Được rồi, bên phía ba anh sẽ nghĩ cách nói.”

Bên này giải quyết xong, dọc đường đi Nghiêm Thư cứ thấp thỏm, đứa nhỏ kia có khi nào không vui hay không.

Kết quả lúc vào cửa nhà lại thấy tâm trạng đối phương không tệ, không hề trưng ra chút nét tức giận nào. Anh thở phào nhẹ nhõm.

Lý Tường nhìn chằm chằm vào Lục Thận Hành, Lục Thận Hành chẳng hề có chút mất tự nhiên nào. Muốn nhìn thế nào thì nhìn đi, hắn biết đối phương quan tâm, mục đích đánh giá là gì, cứ dứt khoát nhìn một lần cho thấu đi, đỡ sau này còn cứ băn khoăn.

Trong nhà có người lạ đến, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc cảnh giác sủa loạn, được Nghiêm Thư trấn an vài lần mới rũ đầu qua một bên chơi.

Nghiêm Thư để bao tải ngoài ban công, vào bếp đun nước.

Ngoài phòng khách Lục Thận Hành nhìn Lý Tường đang không ngừng xoa tay. “Anh rất căng thẳng.”

Lý Tường sờ ót, “Tôi không, không căng thẳng.” Y lại bắt đầu xoa tay, “Cậu và Nghiêm Thư đã bao lâu rồi?”

Lục Thận Hành cười: “Rất lâu rồi.”

Lý Tường ồ một tiếng, y vào phòng vệ sinh, duỗi tay sờ vào trong cùng túi áo, đếm được hai tờ một trăm, cảm thấy thiếu, lại bỏ thêm hai tờ. Tổng cộng là bốn trăm, y vuốt phẳng bốn góc mỗi tờ.

Bốn trăm kia được y nắm chặt trong tay ấm lên, phủ một tầng mồ hôi mỏng, y tìm được cơ hội đưa cho Lục Thận Hành.

“Tiền này cậu cầm đi, mua cái gì mà ăn.”

“Cảm ơn.”

Lục Thận Hành không đẩy tới đẩy lui, Lý Tường vui vẻ nhếch miệng cười, “Cậu có thể giống như em ấy, gọi anh là anh hai.”

Qua cỡ ba bốn giây, Lục Thận Hành dưới ánh mắt chờ mong của Lý Tường mở miệng: “Anh hai.”

Lý Tường: “Đây.”

Trước khi y đến nghe em trai nói là nam còn tưởng chính là cái loại tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé. Gánh không nổi vác không xong, hoặc là ngại ngùng chẳng dám gặp người ngoài, khóc lóc quậy phá.

Khi tiếp xúc phát hiện cũng không phải, không biết phải hình dung thế nào, chính là cảm thấy rất xứng đôi với em trai.

“Đây là chó hai đứa nuôi à?” Lý Tường nhìn về phía hai chú chó.

Lục Thận Hành duỗi tay chỉ chỉ, “Cắn đuôi là Tiểu Bạch, ở bên cạnh nhìn là Tiểu Hắc.”

“Tên rất dễ nhớ.” Lý Tường ngồi xổm xuống chơi đùa với chúng nó.

Lục Thận Hành vào bếp nhét tiền vào túi quần tây của Nghiêm Thư. “Anh trai anh cho quà ra mắt.”

Rắc muối vào trong nồi, Nghiêm Thư nhanh chóng nắm lấy tay Lục Thận Hành, “Tôi cũng chỉ mới biết được lúc nhận được điện thoại của anh ấy, không có giấu giếm em.”

Anh nhìn Lục Thận Hành thật sâu, “Tôi tưởng rằng em…”

Không cho anh cơ hội nói tiếp, Lục Thận Hành trêu: “Anh tưởng rằng em sẽ thế nào? Đuổi anh trai anh đi, hay là đuổi anh đi?”

“Em không có chơi trò đấy.” Quá nhàm chán.

Nghiêm Thư mím môi, nhìn Lục Thận Hành chăm chú.

Lục Thận Hành giật nhẹ khóe miệng, hơi thở có chút nặng nề. “Được rồi, nhanh mà đừng có dùng cái ánh mắt này nhìn em.”

Hắn nhéo nhẹ mông Nghiêm Thư, “Em nhìn chỉ muốn chịch anh.”

Nghiêm Thư: “…”

Lý Tường thấy Nghiêm Thư bưng một tô mì cho y, tai đối phương còn hơi đỏ ửng. Ánh mắt y dời đến phía sau, nhìn người trong phòng bếp.

“Em trai, người khá tốt.”

Khóe môi Nghiêm Thư hơi cong lên, “Ừm.”

Lý Tường thấy anh thỏa mãn như vậy, cũng không muốn nói thêm gì nữa, như thể chuyện gì cũng không quan trọng*.

(*) Thấy khúc này hình như tác giả nhầm lẫn thì phải, trong raw để là "Truyện gì cũng rất quan trọng", trước mắt t sửa vầy ha.

Buổi chiều Nghiêm Thư không đến công ty mà cùng Lục Thận Hành đưa Lý Tường đến mấy điểm du lịch ở thành phố. Lý Tường hưng phấn không biết đặt tay chân ở đâu, nhìn thứ gì cũng cảm thấy mới mẻ.

“Thành phố lớn người nhiều, xe cũng nhiều, tốt thì tốt, nhưng ồn ào ầm ĩ.”

Nghiêm Thư gật đầu, “Không thanh tĩnh như trong nhà.”

Lý Tường quay đầu nhìn Lục Thận Hành đút hai tay trong túi, “Về sau có thời gian có muốn tới chơi không? Trên núi toàn là cây, trồng rất nhiều óc chó, còn nuôi cả thỏ nữa.”

Nghiêm Thư cũng nhìn Lục Thận Hành.

Lục Thận Hành nhướng mày, “Được ạ.”

Ba người đi dạo đến tối mới về. Nghiêm Thư muốn thuê phòng khách sạn cho Lý Tường, nhưng Lý Tường nhất quyết không chịu, nói quá đắt, lãng phí tiền, cứ đòi ngủ trong phòng khách.

Nghiêm Thư không còn cách nào, phải dọn ghế sofa trong phòng khách, trải chăn gối lên.

Cũng may những ngày này đã là đầu hạ, ban đêm không lạnh.

Cách một cánh cửa phòng, Lục Thận Hành và Nghiêm Thư ôm nhau hôn môi. Khi đã động tình, Nghiêm Thư đè cánh tay Lục Thận Hành lại, “Anh hai ở bên ngoài, có thể nghe thấy.”

Lục Thận Hành híp mắt nhìn anh, “Vậy mà anh còn chọc em.”

Mặt Nghiêm Thư đỏ lên, anh nhỏ giọng nói: “…Tôi có hơi muốn.”

Lục Thận Hành thấp giọng chửi thề, kéo mạnh chăn bông lên.

Sáng hôm sau, Nghiêm Thư và Lục Thận Hành đưa Lý Tường đến nhà ga, lúc y vào WC lại dúi vào trong áo khoác y một số tiền.

Lý Tường ngồi trên tàu mới phát hiện ra số tiền đó, y chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài thườn thượt.

Rời khỏi nhà ga, Lục Thận Hành nói mình tự bắt xe về, Nghiêm Thư không đồng ý, nhất quyết muốn đưa hắn về. Lúc hai người đi qua tiểu khu bị một ánh nhìn bên đường khóa chặt lấy.

Cô gái trẻ tuổi vừa dọn nhà thu lại đôi mắt đang trừng lớn của mình, tay run rẩy chuyển Weibo.

Tôi và ông chủ ở cùng một tiểu khu, còn thấy…

Sau đó không có sau đó, kể chuyện chỉ kể một nửa, có thể làm chết người. Đặc biệt là người có chứng ám ảnh cưỡng chế, cồn cào hết cả tim phổi.

Cô gái kia vừa đi làm đã bị bủa vây, cô bị ép hỏi dưới sự nhiệt tình của mấy đồng nghiệp.

Không ai ở đây tin cô, cô nàng nuốt nước miếng một cái, dựng lên bốn ngón tay: “Tôi thề, hai con mắt của tôi nhìn thấy, ông chủ sờ mặt cậu trai kia, cười dịu dàng cực!” Hoàn toàn không phải cái kiểu cười đối phó thường ngày.

Mọi người đều kinh hồn chưa định, bọn họ cần yên tĩnh.

Nói như vậy, bà chủ là nam?

Nghiêm Thư đi vào phòng làm việc đã phát hiện ra có gì đó bất thường. Khóe mắt nhìn thấy cấp dưới nữ ở tiểu khu hôm qua, rất nhanh đã thu lại.

Anh không chút biến sắc đặt cặp công văn lên bàn làm việc, lại dường như không có việc gì đi pha ly cà phê. Uống hết một ly, anh kéo kéo cà vạt trên cổ, thở dài một hơi, nhấc chân đi bên ngoài.

Tiếng nói khe khẽ chợt dừng lại, chỉ còn lại tiếng đánh phím lộn xộn.

Nghiêm Thư khép mắt nói: “Có muốn hỏi thì bây giờ hỏi, về sau tôi không hy vọng nghe được mọi người ở sau lưng nghị luận đời tư của tôi.”

Mọi người rụt đầu không lên tiếng, một đám người cực kỳ dè dặt, như thể màn nước bọt bay toán loạn chỉ là ảo giác.

Có người nghẹn ra một câu: “Ông chủ, anh và bà chủ ai trên ai dưới?”

Những người khác đều nhìn người nọ, dùng ánh mắt khen ngợi điên cuồng.

Nghiêm Thư đằng hắng, mày mắt bình tĩnh, “Câu hỏi này vô nghĩa.”

Hơn nửa ngày, mọi người cùng nhặt cái cằm đã rớt ra của mình lên. Ông chủ à, anh đã bại lộ rồi kìa.