Phố đi bộ sôi nổi tấp nập, Vương Huy ngồi trên ghế dài ăn đá bào. Ngồi bên cạnh là một nữ sinh, đáng yêu sáng sủa, là mối tình đầu Lâm Lâm kiêm bạn gái đương nhiệm của cậu ta.
"Anh nhìn cậu trai kia kìa, thắt bím tóc như đuôi chuột vậy."
"Nhìn kìa nhìn kìa, có hai người nước ngoài dắt bé gái xinh quá, cứ như búp bê Tây Dương ấy!"
Vương Huy thất thần, đáp câu được câu không.
Lâm Lâm múc sạch sẽ đậu đỏ nghiền, giọng điệu như đang kiềm chế: "Rốt cuộc anh có đang nghe em nói hay không?"
Vương Huy nói: "Nghe đây."
Lâm Lâm hừ một tiếng, "Vậy anh lặp lại lời em vừa nói một lần nữa thử xem."
Mặt Vương Huy không đổi sắc: "Em nói nhiều như vậy, sao anh biết em muốn anh nói lại câu nào?"
Lâm Lâm nói: "Câu cuối cùng."
Vương Huy chậm rì rì nói: "Vậy em nói lại câu cuối cùng lúc nãy anh vừa nói xem."
Lâm Lâm trừng cậu ta: "Vương Huy!"
"Anh nói chứ." Vương Huy bày vẻ mặt vô tội, "Có chỗ nào sai à?"
Lâm Lâm đặt đá bào xuống ghế, "Bắt đầu từ buổi sáng anh đã không bình thường rồi, anh nói muốn dẫn em đi chơi? Vậy nên em mới không đi leo núi cùng bọn Dao Dao, bây giờ anh nhìn lại mình xem, cứ cái kiểu nửa sống nửa chết ấy, cái gì cũng mặc kệ, em nhìn phiền chết đi được!"
Vương Huy cười nghiến răng nghiến lợi: "Vậy thì đừng có nhìn!"
Lâm Lâm xách túi rời đi.
Vương Huy tiếp tục ăn đá bào, ăn một lát, cậu ta ném phắng xuống mặt đất, "Đúng là vô cớ làm loạn mà!"
Mấy người ngồi trên ghế dài xung quanh thấy một đôi người yêu trẻ cãi nhau. Bạn trai sáng láng, bạn gái đáng yêu, rất xứng đôi, vừa cãi nhau đã thấy làm rất quen miệng.
Vương Huy một mình trở lại khách sạn, cậu ta nằm trên giường nhìn chằm chằm TV, lại không biết đang giận ai, sút chân vào bàn.
Tiếng đập cửa vang lên, Vương Huy lập tức đứng dậy, khi tới cửa lại vội vàng thu liễm biểu cảm trên mặt, bày ra vẻ lãnh đạm."Về rồi..." Mấy chữ phía sau lại biến mất không còn tăm hơi khi nhìn thấy là ai đến.
"Thầy, thầy tìm em?"
Lục Thận Hành đút hai tay trong túi quần, "Cậu thấy tôi có vẻ giống như gõ nhầm cửa không?"
"...Không giống." Vương Huy nghiêng người để Lục Thận Hành đi vào.
Lục Thận Hành đi thẳng vào vấn đề: "Buổi sáng cậu nói chuyện gì với Ngô Nguyên?" Làm cho Ngô Nguyên nghi thần nghi quỷ, dẫn hắn đi làm kiểm tra toàn thân, còn kê cho hắn một bộ thực đơn dinh dưỡng.
Vương Huy sờ sờ ót, "Cũng... Cũng không có gì."
Lục Thận Hành không nói gì, ngoài cười trong không cười nhìn thiếu niên trước mặt, xem vẻ trấn định ngụy trang của cậu nhóc tan rã từng chút một.
Ánh mắt người đàn ông này độc ác, Vương Huy chịu không nổi gãi gãi đầu, "Bây giờ thầy ở phía trước Ngô Nguyên, nhưng rất nhanh cậy ấy sẽ vượt qua thầy, thầy không đuổi kịp cậu ấy, sau đó khoảng cách giữa hai người sẽ càng xa."
"Cậu lo đúng là xa thật." Lục Thận Hành liếc mắt, "Trước mắt quản cho tốt chuyện của mình đi."
Vương Huy xụ mặt, "Thầy, cái đó... Em thích suy nghĩ miên man, nói tùy tiện thôi."
Ánh mắt Lục Thận Hành quét trên người Vương Huy, "Cậu và cái người bạn gái kia lại cãi nhau?"
Nhắc tới người yêu, lực chú ý của Vương Huy bị dời đi trong nháy mắt, gom cả lý trí và chỉ số thông minh theo cùng luôn. "Cổ không nói đạo lý."
Lục Thận Hành nhìn cậu chàng, "Cậu tìm bạn gái để nói chuyện yêu đương, hay là tìm đối tượng để giảng đạo lý?"
Vương Huy và Lâm Lâm là vai nam nữ chính, là thanh mai trúc mã hàng thật giá thật, cãi nhau từ tấm bé đến tận cao trung. Mầm yêu nảy nở từ những ngày đầu tiên. Hai người làm hòa lại tiếp tục chí chóe, đại học, đi làm, rồi đến cả cánh cửa hôn nhân, biểu hiện tiêu biểu của việc yêu nhau lắm cắn nhau đau.
Vương Huy nghẹn họng, mặt đỏ bừng.
Tay đang đặt trong túi của Lục Thận Hành rút ra, đưa tờ giấy cho Vương Huy, "Đây là số điện thoại của tôi, về sau có chuyện thì tìm tôi nói trực tiếp."
Miệng Vương Huy run run, nhận tờ giấy, đính kèm theo một lời cảnh cáo trắng trợn táo bạo.
Cửa nhẹ nhàng khép lại, Lục Thận Hành trở về, trong nguyên tác, Vương Huy khuyên Ngô Nguyên và Lưu Nhất Hàm chia tay, hiện tại cốt truyện thay đổi, Lưu Nhất Hàm trở thành hắn.
Ở thành phố M hai ngày, Lục Thận Hành ngồi chuyến xe sớm nhất trở về.
Ngô Nguyên đứng tại chỗ ngóng nhìn đến mỏi cổ, cậu hy vọng bản thân mau chóng tốt nghiệp, đừng phải nhìn bóng dáng rời đi của người đàn ông kia nữa.
Không bao lâu, Ngô Nguyên mua một chiếc điện thoại, sim do trường học phát, tính một tháng mười tệ, 300 tin nhắn và 400 phút trò chuyện quốc nội. Người cậu gọi đến đầu tiên là máy bàn trong ký túc xá Lục Thận Hành.
"Thầy, là em, Ngô Nguyên đây."
Ở đầu kia Lục Thận Hành đang làm tổng vệ sinh, hắn có chút hụt hơi.
Ngô Nguyên đã nhận ra, giọng cậu hơi thắt lại, "Thầy đang làm gì thế?"
"Quét tước vệ sinh, phòng toàn bụi, không đợi được em về la." Lục Thận Hành cười, "Em tưởng tôi đang làm gì?"
Mặt Ngô Nguyên nóng lên, cậu ra cửa sổ đứng hứng gió lạnh, "Thầy lưu số em lại đi."
Lục Thận Hành vừa quét vừa viết lại dãy số đang hiển thị, "Lưu rồi." Hắn duỗi tay lấy cái chổi, "Không có chuyện gì thì cúp đi, tôi còn hơn nửa cái phòng chưa dọn dẹp được."
Đầu kia truyền đến một tiếng "Ừm."
Nghe được cậu có hơi mất mát, Lục Thận Hành bất đắc dĩ nói: "Ngày nào tôi cũng nhớ em."
Ngô Nguyên nhẹ giọng nói: "Biết ạ."
Có di động, Ngô Nguyên mỗi buổi tối đều ở hành lang gọi điện cho Lục Thận Hành, cho tới khi di động nóng lên mới lưu luyến cúp máy.
Cuối đông năm ấy, Ngô Nguyên nhờ tranh thủ được công việc trong trường mà kiếm được những đồng lương đầu tiên hơn chục nghìn tệ của mình*. Cậu ăn mặc cần kiệm, hơn nữa mỗi năm còn lấy học bổng hạng nhất, trường học có trợ cấp sinh viên nghèo, làm thêm mấy việc, gom góp linh tinh vụn vặt, trên tay đã tích góp được một khoản không hề nhỏ.
(*) Raw nghĩa là hũ vàng đầu tiên, là một khái niệm kinh doanh, đồng tiền kiếm được đầu tiên trong quá trình khởi nghiệp.(theo Baidu)
Sáu tháng cuối năm ba, Ngô Nguyên đi theo làm trợ thủ của viện trưởng, tận dụng thời gian rảnh để tập trung chú ý vào chuyện kinh doanh trước đó mình không mấy quan tâm, học cách làm sao quản lý tài sản. Cậu muốn người đàn ông kia một tương lai khỏe mạnh, không lo cơm áo.