Cửa Ngày Càng Nhỏ

Chương 83




Lục Thận Hành cất lá thư vào ngăn kéo, hắn ngồi ở trên ghế hút hai điếu thuốc, đầu óc quét qua muôn vàn cảm khái.

Nên ăn cơm thì ăn cơm, nên ngủ thì ngủ, hết thảy vẫn như cũ.

Tháng chạp, Ngô Nguyên không về, ngày 28 cậu mới xuất hiện trước mặt Lục Thận Hành.

Tóc cắt ngắn, hớt lên cao, cặp mắt kia đen bóng, như được gột rửa bằng nước, đường nét anh tuấn cũng càng thêm rõ ràng trong sáng.

Lục Thận Hành ôm bài thi và thư, hắn thả tay lấy chìa khóa mở cửa, mới vừa bước vào hai bước sau lưng đã đụng phải một thân thể, ôm cổ hắn từ phía sau, đến gần hôn lên.

Bài thi rơi đầy đất.

Giữa lửa nóng giao triền, Lục Thận Hành nhìn thiếu niên đang cầm lòng không đặng: “Không phải em nói sang năm mới sẽ không về sao?”

Ngô Nguyên ôm Lục Thận Hành, vùi đầu thật sâu hít lấy nhiệt độ trên cổ hắn. Hương hoa nhài phảng phất, khàn khàn cười: "Rất nhớ.”

Lúc sau hai người lại hôn nhau như hòa làm một, hận không thể nhấm nháp từng chút một của đối phương, nuốt vào trong bụng.

Lục Thận Hành vói tay và cổ áo Ngô Nguyên, Ngô Nguyên run lập cập. Khí lạnh xuất phát từ trên cổ, truyền thẳng xuống, toàn thân nổi da gà trong nháy mắt.

“Sao tay thầy lạnh thế?”

“Lớn tuổi rồi.”

Ngô Nguyên: “…”

Cậu nắm lấy tay Lục Thận Hành, đưa lên miệng hà hơi, nhíu mày nói: “Thầy ơi, về sau đừng nói những lời như thế nữa, em không thích nghe.”

Lục Thận Hành bị cậu làm cho suýt thì không cứng nữa.

Hai người súng lửa cướp cò, ngay sau đó dùng toàn lực xuất kích, khai hỏa một cuộc chiến không có có khói thuốc súng.

Chiến tranh qua đi, mặt đất hỗn độn.

Cửa sổ còn chưa đóng, gió lạnh luồn qua lách lại, Lục Thận Hành nhặt quần áo trên mặt đất lên, “Ăn cơm chưa?”

Ngô Nguyên bọc chăn, tay trong ổ chăn mặc áo lông, “Chưa ạ.”

Lục Thận Hành đến hàng mì bên cạnh, thả mấy phiến lá cải và giăm bông, lúc mang sang trông cũng không tệ lắm.

Ngô Nguyên mặc xong quần áo xuống giường, chân cậu vung lên, cảm giác đau nhức lan dọc theo thắt lưng, mang tư vị khác thường.

Khiêu khích chính là mình, thất bại thảm hại cũng là mình.

Lục Thận Hành đặt gối đầu lên trên ghế, Ngô Nguyên đỡ góc bàn chậm rãi ngồi xuống, cậu hít một hơi.

“Tôi đã nói là được rồi, em lại cứ nằng nặc chưa xong.”

Ngô Nguyên da mặt mỏng, tức khắc đỏ lên, cậu thẹn thùng ho khan một tiếng, hoàn toàn khác với cái người khăng khăng đòi hỏi trước đó.

“Mau ăn đi, một lát nữa sẽ lạnh đấy.”

Lục Thận Hành gom bài thi cất đi.

Ngô Nguyên bưng mặt ăn hai đũa mì, cậu nói: “Thầy ơi, thầy chưa từng hồi âm cho em một bức thư nào.”

“Hồi âm.” Lục Thận Hành nói, “Tôi đã hồi trong lòng rồi.” Thật sự làm không được chuyện như vậy, với Ngô Nguyên, hắn đã là phá lệ rồi.

Khóe miệng Ngô Nguyên giật giật.

Buổi tối Lục Thận Hành và Ngô Nguyên cùng  nằm ở trên giường xem TV, màn hình không lớn chiếu phim hoạt hình, Nobita lại gặp rắc rối.

Sáng lên, Lục Thận Hành nhìn thấy trên ngón áp út mang một chiếc nhẫn bạc, không có hoa văn gì, đơn giản lại thuần túy.

Kích cỡ vừa vặn.

Lục Thận Hành vỗ vỗ thiếu niên giả bộ ngủ bên gối, “Nhẫn không thể tùy tiện lấy đi tặng người ta đâu.”

Ngô Nguyên vò đầu bứt tóc: “Cho nên em mới muốn đưa cho thầy.”

Lục Thận Hành định tháo nhẫn ra, Ngô Nguyên đè lại không cho, “Đừng tháo, em muốn thầy cứ đeo như thế.”

“Sau này người khác hỏi tôi, tôi nói như thế nào đây?”

Thời đại này bảo thủ, ý nghĩa của nhẫn chỉ có một, không thể xem như trang sức đeo đại mấy cái được.

Ngô Nguyên nhíu mày: “Thầy nói……Thầy nói là của…” Hai chữ phía sau cậu chậm chạp mãi chẳng thốt ra.

Lục Thận Hành nhếch môi: “Bà xã đưa.”

“…” Ngô Nguyên xấu hổ phừng phừng, “Thầy có thể nói là người yêu.”

Lục Thận Hành cúi đầu hôn lên mặt Ngô Nguyên, vừa muốn ghẹo tiếp hai câu, đã nghe thấy tiếng đập cửa truyền đến.

“Ai đấy?”

“Tôi là ba anh đây!”

Lục Thận Hành và Ngô Nguyên mắt to trừng mắt nhỏ, hai người đồng thời nhảy xuống giường.

Ngô Nguyên vớ bàn chải đánh răng và ly của mình nhét đại vào trong túi, cuống quýt mặc quần áo xỏ giày, vừa xỏ được một nửa mới phát hiện mình đi chân trần, không biết vớ vứt đi đâu mất.

Lục Thận Hành cầm vớ ở đầu giường đưa cho cậu:“Đừng hoảng.”

Ngô Nguyên nôn nóng liếm môi, cậu rên một tiếng, tối hôm qua vừa bị người đàn ông này cắn rách.

“Em nhìn có giống như qua đêm ở chỗ thầy không?”

Lục Thận Hành liếc đầu tóc như tổ quạ của cậu: “Giống.”

Ngô Nguyên chạy đi lấy nước vuốt tóc, cậu hít sâu, ý bảo Lục Thận Hành đã sẵn sàng rồi.

Cửa suýt nữa bị Trương Đại Phúc đập hư mất, trong tay ông cầm theo cháo, đổ ra rất nhiều, đổ lên cả quần và giày.

Lục Thận Hành mở cửa, “Ba, sao ba lại tới sớm thế?”

“Còn không phải do mẹ anh à, sáng sớm tinh mơ đã đuổi ba ra ngoài, muốn ba đi đưa cháo cho anh, này là cháo trong nhà…” Tiếng lải nhải của Trương Đại Phúc khi nhìn thấy Ngô Nguyên đột nhiên im bặt.

Ngô Nguyên bình tĩnh chào hỏi: “Chào chú.”

Trương Đại Phúc là người đã bước nửa chân vào quan tài, sống nhiều năm như vậy, trong lòng cũng sáng như gương. Ông cân nhắc mấy điểm kỳ quái: “Con trai, đây là đứa nhỏ nhà ai đây?”

Lục Thận Hành: “Em ấy là học sinh trong lớp con, Ngô Nguyên.”

“Chú ạ, con mới từ trường học trở về, tìm thầy xử lý thủ tục học sinh nghèo, con dấu của thầy đánh rơi trong phòng, con và thầy cùng vào lấy.” Ngô Nguyên nghiêm trang chém gió.

Lục Thận Hành gật đầu khi Trương Đại Phúc nhìn qua: “Là như vậy ạ.”

“Chú, thầy, con đi về trước.”

Ngô Nguyên dưới ánh nhìn chăm chú của Trương Đại Phúc mang ba lô rời đi.

Lục Thận Hành đưa lưng về phía cửa, hắn vòng tay ra sau, vẫy vẫy tay với Ngô Nguyên.

Cửavừa đóng, Trương Đại Phúc liền áp sát hỏi: “Nhẫn trên tay anh là chuyện thế nào? Phục hôn với Thục Trân rồi?” So với chuyện của thiếu niên kia, ông càng để ý chiếc nhẫn trên tay con trai hơn.

“Không có.” Lục Thận Hành khẽ cọ lên, “Tùy tiện mang chơi thôi.”

Trương Đại Phúc đập bàn, thổi râu trừng mắt: “Nhẫn có thể tùy tiện mang chơi à?”

Lục Thận Hành lắc đầu: “Không phải.”

Hắn đằng hắng một tiếng, cười nói: “Ba, ba lại có con dâu rồi.”

Trương Đại Phúc mơ mơ màng màng, nhưng khi phản ứng lại thì vui muốn nở hoa, “Thật không? Thế sao không mang về nhà? Tôi với mẹ anh cũng không biết.”

Lục Thận Hành nói: “Em ấy ở nơi khác.”

“Ở nơi khác à? Vậy về sau sinh con thế nào được?” Trương Đại Phúc đi qua đi lại, “Bao lớn rồi?”

Lục Thận Hành sờ mũi: “Mười chín.”

“Cái gì?” Trương Đại Phúc bị dọa, “Nhỏ như vậy?”

“Anh tìm vợ hay tìm con gái đấy?”

“…” Khóe miệng Lục Thận Hành run rẩy.

Trương Đại Phúc hỏi: “Hai đứa là ai chủ động?”

Lục Thận Hành nhướng mày: “Chuyện này rất quan trọng ạ?”

“Lần đầu tiên là em ấy.” Tân Lương hôn trộm hắn, tỏ lòng.

“Lần thứ hai cũng là em ấy, lần thứ ba…”

“Lung ta lung tung!” Trương Đại Phúc nổi giận đùng đùng, “Anh để con gái người ta chủ động, còn dám nói được à?” Còn phân ra một với chả hai ba.

Em ấy không phải con gái, Lục Thận Hành cạn lời trong lòng.

Trương Đại Phúc gõ gõ mặt bàn: “Năm nay mang về nhà ăn tết đi.” Ông chắp tay sau lưng, “Kết hôn luôn, tôi với mẹ anh đều…”

“Không kết.” Lục Thận Hành đỡ trán, vừa lơ đãng đã đạp phải ổ mìn.

“Ba, em ấy còn chưa đến tuổi hợp pháp."

Trương Đại Phúc hồ nghi, “Vậy sao?” Cái tuổi hợp pháp kia sao mình chưa từng nghe qua thế.

“Vâng, ba về hỏi bác cả sẽ biết thôi. ”

“Tôi về đây, cháo còn nóng thì ăn đi, mẹ anh dậy sớm nấu cho anh đấy.”

Trương Đại Phúc tới vội đi cũng vội, Lục Thận Hành xoa xoa huyệt thái dương, lừa cũng chẳng được mấy năm, phiền chết.

Ngày hôm sau Ngô Nguyên tới, Lục Thận Hành vẫn luôn săm soi lỗ tai cậu.

Da đầu Ngô Nguyên tê dại.

Lục Thận Hành thơm em: “Em muốn bấm lỗ tai không?”

Ngô Nguyên lập tức lui về sau: “Không muốn.”

Phản ứng nhanh thật, Lục Thận Hành lộ ra nụ cười phúc hậu vô hại, “Bấm một cái đi mà.”

Ngô Nguyên liều chết phản kháng, tai phải vẫn bị chọc một cái lỗ, xuyên một chiếc khuyên bạc. Dưới ánh mặt trời, chiết quang phản chiếu lên sợi tóc đen nhánh, rất đẹp.

Lục Thận Hành trong giai đoạn buồn bực đã thỏa mãn được một tâm nguyện của mình, trước kia hắn cảm thấy lỗ tai Ngô Nguyên cực kỳ xinh đẹp, rất thích hợp mang khuyên tai.

“Sẽ không xấu chứ?” Ngô Nguyên thật sự nghĩ không nghĩ ra từ gì khác để hình dung.

Lục Thận Hành xáp lại gần thơm lên tai phải em, cười khẽ: “Xinh quá.”

Trở lại trường, Ngô Nguyên bị mấy người trong ký túc xá lôi kéo hỏi cả một buổi sáng, nhưng cậu cũng không nhả ra một chữ nào.

Nữ sinh trong lớp đều biết Ngô Nguyên có đối tượng, trừ hâm mộ ra thì chính là ghen ghét, nhìn chiếc khuyên trên lỗ tai cậu, càng tò mò về đối tượng thần bí kia hơn.

Ngô Nguyên đối với sự tò mò của các cô nàng vẫn dửng dưng như không. Cuộc sống của cậu vẫn không thay đổi gì, bận rộn nhưng hạnh phúc, không có dư thừa thời gian để lơi lỏng bản thân.

Hai lần xuân hạ thu đông qua đi, sau khi Lục Thận Hành nhận được 24 lá thư từ Ngô Nguyên, hắn mua một tấm vé xe.

Ngày đó bất kể khi làm việc gì Ngô Nguyên cũng đều thất thần, không có cách nào bình tĩnh trở lại. Ma xui quỷ khiến, cậu chạy tới nhà ga ngồi.

Mỗi lần xuất hiện loa thông báo, Ngô Nguyên đều sẽ ngẩng đầu nhìn, gần như tìm kiếm từng người một, sau đó thất vọng thu hồi tầm mắt.

Khi Ngô Nguyên nhìn thấy người đàn ông kia ở trong đám người, cậu ngây ra tại chỗ. Mãi đến khi có người không cẩn thận đụng vào mình, cậu mới chạy vội đến, một tay ôm lấy người nọ

Lục Thận Hành đứng vững người, đặt túi xuống đất, vươn hai tay bọc lấy Ngô Nguyên.

Người xung quanh đều nói tình cảm anh em thật tốt.

Hai người lẳng lặng ôm thật lâu mới tách ra. Lục Thận Hành đánh giá thiếu niên trước mặt, mặt mày tuấn tú, khóe môi hơi giương lên, lúc không cười nhìn cũng như ngậm cười, làm người ngắm nhìn như đang tắm mình trong gió xuân.

Qua mấy năm này, cũng đã cao gần bằng hắn rồi.

Lục Thận Hành vỗ vỗ Ngô Nguyên vẫn còn đang kích động, kỳ quái hỏi: “Làm sao em biết hôm nay tôi tới?”

Ngô Nguyên mỉm cười: “Tổng cộng có ba chuyến xe, không đợi được thầy, lần sau em lại đến nữa.”

Trước quầy lễ tân khách sạn, người phụ nữ một bên xem TV một bên đan áo, mắt người nọ lia qua nhìn Ngô tuyển và Lục Thận Hành, lại bị cốt truyện xuất sắc hấp dẫn trở về.

Ngô Nguyên dẫn Lục Thận Hành đến phòng đã đặt trước.

Lục Thận Hành nhìn căn phòng, đơn sơ sạch sẽ. “Bao nhiêu tiền một đêm?”

“20.” Ngô Nguyên gác cằm lên đầu vai Lục Thận Hành.

Lục Thận Hành nói: “Không đắt.”

Điều hòa sưởi ấm đang thổi, run run rẩy rẩy, ít còn hơn không có.

Lục Thận Hành và Ngô Nguyên nằm trong ổ chăn bốn mắt nhìn nhau, mỉm cười hôn môi, nồng nhiệt như lửa.

Xong việc, Lục Thận Hành sờ vết chai trên tay Ngô Nguyên, “Cực khổ thế này để làm gì chứ?”

Ngô Nguyên dùng chân câu lấy Lục Thận Hành, “Em muốn nuôi cả nhà mình.”*