Editor:ARE
Beta:Dunz
Lưu Dương chậm rãi chà lau thân kiếm, mọi thứ phát sinh bên trong sương mù nằm trong đầu y không cách nào vứt ra được. Lúc ấy y thất lạc với bọn đại sư huynh, thấy một hồng y nữ tử đi qua chỗ mình, nhận ra là người Quỳnh Tiện Môn nên không đáp lại. Chuyện về sau lại trở thành một hồi ác mộng.
Cố sức giãy giụa trong cõi mê loạn, y thình lình phát hiện mình đang ôm một nữ tử, làm cái trò tầm thường với đối phương, trong miệng gọi tên sư huynh. Cả người y như bị ngâm trong chậu nước đá lạnh lẽo.
Chờ đến lúc y muốn tạ lỗi, nàng ta đã độc tính phát tác, chết.
"Ra rồi! Ra rồi!"
Giọng nói của Khương Vọng Sơ dời lực chú ý từ thân kiếm của Lưu Dương đi. Y trông thấy bóng người dần lộ ra trong làn sương mù. Đầu tóc người kia có chút hỗn loạn phóng túng, thần sắc đầy vẻ sung sướng, đang thân mật ôm một người.
Không khí có một tia quái dị, cho đến khi Phì Phì ngã từ trên ngón tay Lục Thận Hành xuống, vụng về mà lăn vài vòng, nhìn như đống tro tàn.
"Nàng chết rồi?"
Lưu Dương, "Ừ."
Lục Thận Hành âm thầm suy đoán, hắn cố ý đưa những người đó làm đồ ăn cho Trường Dục thú. Nữ nhân này chỉ sợ đã bỏ lại đồng môn chạy thoát, sau đó lại phát hiện mình trúng độc, cuống quýt ở bên trong mà vào nhầm sương mù. Khi gặp phải Lưu Dương, vốn cho rằng có thể được cứu.
Chuyện phát sinh sau đó...
Lục Thận Hành quét mắt nhìn dấu hôn trên mặt nàng, không giấu giếm gì mà nhìn Lưu Dương. Tàn nhẫn không có gì sai, nhưng mà tình cảm này từ đâu mà có?*
(*) Ý LTH là khi đi vào sương mù trong bí cảnh, chỉ cần có tình cảm dành cho đối phương thì sẽ không thể che giấu được, nhưng mà Lưu Dương lại chưa gặp người này bao giờ, tại sao có tình cảm để làm những việc này?
Trong lòng hắn có chút kỳ quái. Trong nguyên tác Lưu Dương và đối phương ở trong bí cảnh nhiều lần cộng khổ, bắt đầu sinh tình. Sau khi rời khỏi lại tái kiến trên đường rèn luyện, trở thành đạo lữ của nhau.
Cốt truyện đã thay đổi đến mức tác giả nguyên tác cũng chẳng nhận ra nổi nữa rồi.
Lúc Lục Thận Hành còn đang nghi ngờ nguyên nhân, trong sương mù đi ra một nam một nữ, đều chật vật bất kham. Hai người nhìn thấy nữ tử trên mặt đất, cùng khóc lóc chạy tới, "Sư tỷ -"
"Đều là tại ngươi! Chúng ta vốn dĩ phải đi, căn bản sẽ không đi tìm cái gì gọi là Tử Trúc Lâm kia!" Nữ tử hét lên nhào qua chỗ Lục Thận Hành, bị Lục Thận Hành dùng một chân đá văng ra.
Nam tử kia cũng phẫn hận trừng mắt nhìn Lục Thận Hành, "Ngươi cố ý để chúng ta nghe thấy những lời đó."
Lục Thận Hành cười nhạo, "Không thể hiểu được, lúc tiến vào ai mà không muốn lấy được Thần Khí, nghĩ ta bị ngu à? Đúng là tự chuốc lấy kẻ thù."
Nam tử nghẹn lại, sắc mặt xanh trắng đan xen. Bọn họ hẳn là nên bình an vô sự, vì sao lại gặp kiếp nạn này? Tham lam? Thứ đó ai mà không có.
Lục Thận Hành kêu Khương Vọng Sơ và Lưu Dương lên đường. Người trong trong ngực hắn nhíu mày, có nét không thoải mái. Hắn buông lỏng cánh tay, càng nhẹ nhàng hơn.
Khương Vọng Sơ đi theo ở phía sau trộm quan sát nhiều lần. Tiểu sư đệ vẫn luôn được đại sư huynh ôm, không phải là chân bị thương chứ?
Ninh Khuyết tỉnh lại phát hiện mình bị ôm. Cậu xấu hổ giả bộ bất tỉnh, đầu óc trống rỗng, rất nhiều hình ảnh lại chen chúc nhau tràn vào. Nhớ những lời nói ra từ miệng xấu hổ vô cùng, gò má cậu nóng bừng không chịu nổi, hô hấp dần dần hỗn loạn.
"Thấy đại sư huynh tốt không?"
Thanh âm kia truyền vào tai làm Ninh Khuyết cứng đờ. Một lúc sau lại chôn mặt vào ngực Lục Thận Hành, "Tốt ạ."
Khóe môi Lục Thận Hành ngậm cười, "Tốt chỗ nào?"
Ninh Khuyết nghiêm túc suy nghĩ, "Chỗ nào cũng tốt." Cậu nghĩ không ra có chỗ nào không tốt...
Vỗ vỗ mông Ninh Khuyết, Lục Thận Hành dùng âm lượng chỉ bọn họ mới nghe thấy, "Đừng mặc niệm tâm pháp, cái đó không có tác dụng đâu, còn không bằng nhớ lại xem ở trong sương mù đại sư huynh thương đệ thế nào."
Ninh Khuyết đang mặc niệm tâm pháp nhiệt độ trên người đã như con tôm luộc. Cậu mím môi, lời tam sư huynh nói còn ở bên tai. Trước đó còn có thể tự lừa mình dối người, nhưng cái loại chuyện này đã xảy ra, không thể nào giả bộ cái gì cũng không biết.
May mà đại sư huynh cũng muốn làm đạo lữ của cậu, trong lòng Ninh Khuyết ấm lên, ngay cả eo cũng không còn đau nhức đến vậy nữa.
Gần như đã bình phục, Ninh Khuyết đề nghị tự mình đi. Lục Thận Hành cũng không cự tuyệt. Lúc đó lượng vận động kia của hắn quá lớn, có mấy lần thiếu chút nữa đâm Ninh Khuyết bay ra ngoài, cũng không phải hắn đói kém thèm thịt hay gì, chỉ thuần túy là do trước đó quá chịu khổ rồi, lần này còn đang tính phải chơi sao cho sướng.
"Tiểu sư đệ, đệ với đại sư huynh ra cuối cùng đấy." Khương Vọng Sơ nuốt nước miếng, cậu nhóc muốn hỏi làm cái gì thế, nhưng mà bên tai tiểu sư đệ đỏ hết cả lên rồi, đoán là hỏi cũng như không thôi.
Ninh Khuyết thẹn thùng cười cười, giấu không được vui vẻ.
Phì Phì bị Lục Thận Hành nắm ném cho Ninh Khuyết. Nó giống như cũng rất thích Ninh Khuyết, ngoan ngoãn tự cuộn mình thành một vòng tròn.
Từ lúc bắt đầu tiến vào bí cảnh, mấy người Lục Thận Hành đã không còn đụng mặt ba đệ tử khác, tình cảnh không rõ lắm.
Ninh Khuyết không dấu vết nhìn Lưu Dương mấy lần. Cậu nhấp môi, trong lòng nói không nên lời là cảm xúc gì, không thể nào, tuyệt đối không thể.
Trên đỉnh núi có một tòa lâu đã bị tàn phá trôi nổi giữa không trung. Dư ảnh vẫn còn đọng lại, khí thế kinh người, như thể phất tay ngân hà đã nghịch chuyển, vạn vật tuyệt diệt, làm người ta chỉ nhìn thôi cũng thấy sợ.
Không đợi Lục Thận Hành kịp chuẩn bị, từ không trung có một bàn tay lớn vung tới, ba người Lưu Dương, Khương Vọng Sơ, Ninh Khuyết đều bị túm lên khỏi mặt đất, chớp mắt đã rơi vào khoảnh khắc sinh tử.
"Trong ba người chỉ một người có thể sống, ngươi chọn ai?"
Phắc, cái này khác gì cho mẹ và vợ cùng rớt xuống sông, một người là mục tiêu nhiệm vụ chính, một người là mục tiêu nhiệm vụ phụ, một người là...
Lục Thận Hành không nghe thấy tình tiết thường có trong TV, không ai nói: "Đại sư huynh đừng để ý ta, cứu sư đệ trước." Có thể hiểu được, người ta khi đối mặt với sinh tử tồn vong đều sẽ sợ hãi và khủng hoảng như nhau, khát vọng sống không hề nhỏ.
Ba người không thể nhúc nhích mang vẻ mặt bất đồng. Khương Vọng Sơ kêu đến khàn giọng, Lưu Dương điều động nội lực chờ thời cơ, Ninh Khuyết rất bình tĩnh, cậu thậm chí đã nghĩ đến kết cục tồi tệ nhất.
Lục Thận Hành dưới ánh mắt chăm chú của Ninh Khuyết chọn Lưu Dương. Kế hoạch của hắn là liên thủ với Lưu Dương có thực lực khá mạnh. Không nghĩ tới lão giả kia lại mở miệng, hỏi cùng một câu hỏi.
"Còn hai người, ngươi chọn một người, người còn lại- chết."
Lòng Khương Vọng Sơ lạnh như băng, đại sư huynh khẳng định sẽ chọn tiểu sư đệ, cậu nhóc sẽ chết.
Cách một khoảng không, Ninh Khuyết đối diện với Lục Thận Hành, cậu gật đầu cực khẽ, ý bảo Lục Thận Hành yên tâm.
Mẹ nó, sắc mặt Lục Thận Hành âm trầm, lão già này cố ý chỉnh hắn.
"Ông đây không muốn chọn!"
Lục Thận Hành ném Phì Phì ra. Nam chính tự mang hào quang, có thể thay đổi cục diện. Xong, hắn dùng toàn lực đua tới chỗ Lưu Dương vẫn đang đứng im ngẩn người như cũ, thấy Lục Thận Hành không phải chạy tới chỗ mình mà rẽ qua hướng của Khương Vọng Sơ bên kia, y bỗng nhiên hiểu ra.
Đẩy Khương Vọng Sơ ra, Lục Thận Hành ôm chặt lấy Ninh Khuyết, cả hai cùng bị một cổ lực đủ để lay động thiên địa hất lên trời cao.
Khương Vọng Sơ trở lại mặt đất còn kinh hồn chưa định, vừa sợ vừa hoảng. Cậu nhóc không hiểu, vì sao đại sư huynh không cứu tiểu sư đệ trước?
"Thằng nhỏ ngốc, hắn xem các ngươi là người ngoài." Lão giả nói, "Đại sư huynh của các ngươi trong lòng hắn chỉ có tiểu sư đệ mà thôi."
"Hoàn toàn không phải như vậy!" Khương Vọng Sơ quay đầu nhìn Lưu Dương, "Nhị sư huynh, huynh nói có phải hay không?"
Lưu Dương không đáp.
"Được, đến phiên các ngươi, hai người chỉ có thể có một người sống." Lão giả hình như rất hưởng thụ trò đùa dai của mình, "Các ngươi muốn đại sư huynh hay là tiểu sư đệ?"
Lục Thận Hành và Ninh Khuyết đang ở trên gác mái đều nghe được lời lão giả nói, hai người đều mang thần sắc khác nhau.
Khương Vọng Sơ lo lắng hét to, "Cả hai!"
"Nhóc mập, ngươi nói dối!" Giọng nói lão giả sắc bén, "Rõ ràng trong lòng ngươi là đại sư huynh, hoàn toàn không có tiểu sư đệ kia của ngươi."
Khương Vọng Sơ vừa thẹn vừa bực, tâm tư xấu xa chỗ này của mình bị một lời nói toạc ra. Cậu nhóc cảm thấy không còn chỗ trốn, muốn đào cái lỗ chui quách vào cho rồi.
Lão giả tấm tắc hai tiếng, "Còn có nhị sư huynh của ngươi, hắn cũng đã từ bỏ tiểu sư đệ ngươi rồi."
Cơ thịt trên Lưu Dương căng cứng, hốc mắt sung huyết, siết chặt nắm tay.
"Như thế nào? Bị một lão già như ta nói trúng, thẹn quá hóa giận à?" Lão giả hừ một tiếng, thiên địa như chấn động.
Khương Vọng Sơ trộm đánh giá Lưu Dương. Hóa ra không chỉ có cậu nhóc đối với tiểu sư đệ...Cậu nhịn không được nghĩ mình may mắn, còn may mà tiểu sư đệ không biết.
"Ngươi cho rằng tiểu sư đệ ngươi thật sự cái gì cũng không biết?" Lão giả cười ha ha, tiếng cười đinh tai nhức óc, cố tình gã lại không biết điều đó, vẫn cười không ngừng.
Khương Vọng Sơ che lỗ tai, khó chịu ngồi xổm trên mặt đất, bên miệng có máu. Lưu Dương cũng không hơn cậu nhóc chỗ nào, trong cổ họng tanh ngọt.
Tiếng cười dừng lại, lão giả thở dài một tiếng, lộ ra vẻ tịch liêu, nhìn cái mảnh màu xanh lục nhỏ xíu kia.
Thế nhân nực cười, cũng giống như cái vật nhỏ ngươi vậy. Mệnh có thiên vận, lý nên lòng mang thiên hạ cứu vớt chúng sinh, nhưng ngươi lại ăn no ngủ kỹ, không chí tiến thủ.
Phì Phì lăn lộn, tự duỗi thẳng người, tựa hồ muốn nói mắt ngươi mù à, ta với cái dạng này muốn lòng mang thiên hạ, cứu vớt chúng sinh kiểu gì?
Lão giả dường như mất hứng, bàn tay gã khẽ động, Khương Vọng Sơ và Lưu Dương cùng bị văng lên gác mái, sau đó tàn ảnh lão giả biến mất.
Tiến vào gác mái*, Khương Vọng Sơ trong lòng giấu không được chuyện, cái gì cũng chưa xem đã đi trước qua chỗ Ninh Khuyết, hổ thẹn cúi đầu, "Tiểu sư đệ, đệ không sao là tốt rồi." Cậu nhóc gãi đầu, "Thật xin lỗi."
(*): Tác giả dùng 阁楼, là gác mái thật ấy.
Vô cớ xin lỗi làm Ninh Khuyết sửng sốt. Cậu như hiểu ra gì đó, tiện đà lộ ra vẻ tươi cười. Bởi đôi mắt thanh mảnh, đuôi mắt khẽ nhếch, lúc cười rộ lên sẽ cho người ta một loại cảm giác ấm áp.
Mà lúc này rơi vào trong mắt Khương Vọng Sơ, lại như một cái móc câu.
"Muốn nói gì thì trở về nói." Lục Thận Hành bước nhanh qua, quét mắt nhìn Khương Vọng Sơ. Cái liếc mắt kia mang theo tàn nhẫn, Khương Vọng Sơ vốn chột dạ, vừa nhìn đã đỏ mặt.
Lưu Dương ở bên cạnh trầm mặc xem xét bốn phía, như thể đứng ngoài cuộc.
Gác mái có bốn tầng, đã bị tàn phá bất kham. Mỗi một bước đi đều như có thể ngã xuống giữa không trung, khiến lòng người run sợ.
Lục Thận Hành căn cứ vào chút nội dung có liên quan tới gác mái kể cho Lưu Dương và Khương Vọng Sơ. Cho bọn họ tự mình nắm lấy cơ hội và thời gian tìm tới tiên duyên.
"Đại sư huynh, huynh đi đâu vậy?" Ninh Khuyết theo sát.
"Chỉ nhìn xung quanh thôi."
Sau đó Lục Thận Hành thản nhiên đưa Ninh Khuyết đến một gian nhà ở lầu hai.
Ninh Khuyết nhìn mà trợn tròn mắt, thật nhiều đan dược, đan phương, còn có tài liệu chế phù, đều là vật trên thế gian hiếm thấy.
"Đừng có choáng váng, thích gì thì lấy đi." Lục Thận Hành nhéo nhéo mặt cậu.
Lật đến một quyển sách, hơi thở của Ninh Khuyết thay đổi, đôi mắt mở thật to, tim đập dồn dập. Cậu nuốt khan, cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, ướt hết cả lòng bàn tay.
Lục Thận Hành thấy cậu đứng tại chỗ không nhúc nhích, "Trên tay đệ cầm sách gì thế?"
Thanh âm từ sau lưng dọa Ninh Khuyết nhảy dựng, cậu khép sách lại, cười khẽ nói: "Là sách về chế phù."
Lục Thận Hành bắt được vẻ hoảng loạn của thiếu niên trong nháy mắt kia, nhưng hắn cũng không lật tẩy.
Đồ tốt quá nhiều, Lục Thận Hành và Ninh Khuyết nhặt từng đống lớn bỏ vào trong túi trữ vật trong lồng ngực. Không ngờ được ở chỗ này lại gặp phải người Thanh Giản Tông. Tất cả đều là một dáng vẻ khiếp sợ, ai cũng tưởng rằng chỉ có một mình bọn họ mới có thể tiến vào.
Mọi người nhìn nhau thật sâu, trên mặt lộ ra vẻ đồng bệnh tương liên cùng bị một kẻ mất trí tra tấn. Hai bên bình thản một hồi liền giương cung bạt kiếm.
Từng đôi mắt của người Thanh Giản Tông nhìn chằm chằm đan dược trong tay Lục Thận Hành, ý đồ rõ ràng, không cho thì đoạt.
Lục Thận Hành bên này chỉ có hắn và Ninh Khuyết. Đối diện có sáu người, quân số chiếm ưu thế, kiêu ngạo của họ rất mãnh liệt.
"Bạch Phong Khởi, đem những đan dược đó giao ra đây!"
"Đừng có mà không biết tốt xấu, giao đồ ra rồi mang theo tiểu sư đệ ngươi cút đi."
Ninh Khuyết nghe được mấy người đó mắng Lục Thận Hành, cậu chợt rút hết biểu tình, vạc nhỏ ở trong tay phóng ra.
Lục Thận Hành không ra tay, hắn được Ninh Khuyết bảo hộ lông tóc không tổn hao gì. Thình lình có một thanh âm già nua quấy rầy hắn đi tìm bảo vật.
"Người trẻ tuổi, ngươi có biết mục đích ngươi đến thế giới này là gì không?"
Lục Thận Hành nhếch môi, không phản ứng một câu, hắn đối với cái gì mà thần thượng cổ nửa điểm hứng thú cũng không có.
Giọng nói kia có vẻ lo lắng, rất là thần bí nói, "Ta biết."
Lục Thận Hành lười nghe lão múa mép, trong lòng cười nửa miệng mà nói, "Thật không, vậy ngươi nói cho ta đi."
"Mọi việc đều có tiền căn hậu quả." Lão giả nói chậm rì rì, phiêu mờ mịt miểu, ý vị thâm trường, "Thiên cơ bất khả lộ."
"...."