Cửa Ngày Càng Nhỏ

Chương 6




Ngươi khác bọn họ

Màn đêm buông xuống, Lục Thận Hành và đoàn người dừng chân tại rừng Thiên Diệp, ánh lửa lay động hắt lên làm cho những khuôn mặt đầy mệt mỏi lúc sáng lúc tối.

Lục Thận Hành tay cầm gậy gỗ khẩy lửa, mùi hương của thịt nướng tràn vào lỗ mũi hắn. Vì kiềm chế bản thân nhảy bổ lên, hắn bắt đầu giở ra xem xét thông tin được hệ thống cung cấp để phân tán lực chú ý.

Vài nam sau, hoàng đế Trường Nguyên chết trên giường bệnh, Thái Tử kế thừa ngôi vị, quốc hiệu sửa thành Thừa Thiên.

cảnh Vương không cam lòng xưng thần trước tân đế.

Tân Lương đã dự đoán được điều này, với sự phò trợ của anh, Cảnh Vương chiếm được giang sơn mỹ nhân.

Thái Tử là kẻ trọng tình nghĩa, dẫn tới y trở thành hoàng đế có thời gian tại vị ngắn ngủi nhất Đại Ương.

Lục Thận Hành quét mắt nhìn Cảnh Vương, vị huynh đài, chỉ cần ta còn ở đây, Tân Lương tuyệt đối không thể đứng bên cạnh ngươi, quốc gia này cũng sẽ không phải của ngươi.

“Ta nghe nói Thường tướng quân chính là kẻ thích thưởng rượu, bổn vương hôm nay cũng vừa dịp có rượu ngon từ nơi khác.”

Biểu tình của Lục Thận Hành vừa nghe đến rượu liền lập tức thay đổi, hắn uống một ly cũng có thể gục nữa là.

“Thường tướng quân, mời.”

Lục Thận Hành vừa nghe đã nhấc mắt nhìn Cảnh Vương. Vừa thấy trong tay người kia cầm cái gì, khóe mắt hắn co giật. Ra ngoài còn có thể đem theo ly rượu, vậy sao không dứt khoát mang theo bình rượu luôn đi?

Bất kể có bị mời mọc hay không, ải này hắn chắc chắn phải đối mặt. Lục Thận Hành nâng ly, nhắm mắt đổ rượu vào đầy miệng. Hắn không nếm ra cái gì, “Rượu ngon!”

Nhìn thấy rượu trong ly chạm đáy, mắt Cảnh Vương lấp lóe, y lo lắng nói, “Tướng quân, ngươi có ổn không?”

Trong bụng Lục Thận Hành nhộn nhạo, hơi thở đầy mùi rượu, hắn nhanh chóng hít một ngụm khí, cười nói, “Mạt tướng còn rất tốt.”

“Thật ngại quá, Thường tướng quân, bổn Vương quên nhắc ngươi rằng tác dụng của rượu này rất lớn, “ Cảnh Vương ra vẻ áy náy, “Nhưng mà Thường tướng quân quả thật là kỳ nhân. Bổn Vương cũng chỉ có thể nhấp một lần một ngụm. Ta chưa từng gặp ai có thể một hơi uống cạn rượu này.”

Trong lòng Lục Thận Hành đã cào xác Cảnh Vương ra quất một trăm lần, hắn là một kẻ tiểu nhân chi li, lần sau nhất định trả lại gấp đôi.

Cảnh Vương thấy người xung quanh đều im lặng, không khí có điểm biến đổi. Y nhấc mày, hỏi, “Thường tướng quân?”

Lục Thận Hành nghiêng đầu, ánh lửa bập bùng làm mờ đi biểu tình xay xẩm vì rượu của hắn, từ trong mũi hắn tràn ra một âm thanh “Hử?”

Cảnh Vương híp mắt, cười nói, “Không việc gì.”

Trong người hắn ngày càng khô nóng, đáy mắt Lục Thận Hành dần quay cuồng ra một đống lo âu, hắn biết nếu không rời đi thì liền lộ tẩy.

Như có cảm ứng với nhau, Tân Lương đang ngồi chờ dưới gốc cây đằng xa, gõ gậy trúc từng bước tiến tới. Đầu tiên anh hướng Cảnh Vương làm lễ xong mới nói, “Tướng quân, có một vài điều thuộc hạ còn chưa rõ, thần muốn thỉnh giáo ngài.”

Lục Thận Hành thuận thế đứng dậy, ra vẻ khó xử, “Vương gia, mạt tướng…”

Cảnh Vương tỏ ra không sao cả mà xua tay nói, “Đi đi.”

Sau khi Lục Thận Hành và Tân Lương rời đi, từ trong bóng tối xuất hiện một hắc y nhân. Bẩm rằng:” Vương gia, thuộc hạ đã gặp Thường tướng quân vài lần, kẻ này và người trong trí nhớ thuộc hạ hoàn toàn như hai người khác nhau, liệu người này…” Hắc y nam tử không dám nói thêm, rốt cuộc vẫn là nghị luận mệnh quan triều đình.

Cảnh Vương nhìn như không quan tâm lắm, y cầm quạt giấy che cằm, giấu đi nụ cười đằng sau, “Cậu ta có giống không.”

Hắc y nam nhân nhìn chằm chằm lưng của thanh niên đang chầm chậm bước đi, nghĩ rồi nói, “Hồi Vương gia, Tân Lương đó đúng là có vài phần tương tự Vĩ Trần thiếu gia.”

“Đâu chỉ vài phần.”

Cảnh Vương trừng mắt nhìn đêm tối dày đặc, hắn từng nghe lão sư nói qua Thường Châu tướng quân bên người có một kẻ học thức hơn người, từng được phụ vương ưu ái, nói vậy chính là người tên Tân Lương này, nếu người có thể để ta hưởng dụng…

Còn về Thường Châu, tuy y nhìn không thấu, nhưng cũng biết tên này không phải bạn.

Hắc y nam tử nhỏ giọng, “Vương gia, sao người không để chúng thuộc hạ thử đi thương thảo với Thường Châu?”

Cảnh Vương lắc đầu, “Không cần.”

Thường Châu là bạn hay thù, trở về kinh đô, vào thành rồi mọi thứ sẽ sáng tỏ. Y không cần tốn công như vậy.

Sau khi chắc chắn đã đi đủ xa, Lục Thận Hành ngồi phịch xuống đất, vẫn thấy khó chịu, hắn dứt khoát nằm xuống luôn.

Tân Lương đứng kế bên, cảm nhận gió thổi lướt qua khuôn mặt anh, mang theo một chút lạnh lẽo.

Hai người một đứng một ngồi, ai cũng không nói chuyện, cứ như đã cùng ngầm đi đến một quy ước.

Màn đêm như một dải lụa màu đen, Lục Thận Hành đưa tay xoa nắn hai huyệt thái dương. Hắn quên mất cơ thể này có tửu lượng kinh người, nhưng hắn vẫn phải trải qua tác dụng tâm lý.

Hắn đột nhiên muốn đi xả lũ, Lục Thận Hành từ trên mặt đất đứng dậy, vừa tính đi ra chỗ xa một chút lại nhận ra cái người kế bên đằng nào cũng nhìn không thấy, nghĩ liền làm, hắn mở vòi xử lý luôn.

Có tiếng nước róc rách, Tân Lương thoáng khựng lại, sau đó đứng tại chỗ mà mặt đỏ tai hồng, vừa xấu hổ vừa bối rối không biết làm gì.

Người Lục Thận Hành thoải mái run lên mấy cái, bỏ huynh đệ lớn của mình xuống chỉnh sửa lại đai quần.

“Quân sư, ngươi không rõ cái gì.”

Vài phút trôi qua, Tân Lương hé môi, phát ra âm thanh cực nhẹ, gần như chìm vào tiếng côn trùng kêu râm ran trong đêm tối.

“Vương gia nổi lòng nghi ngờ với người.”

Lời nói của Tân Lương quá đột ngột, Lục Thận Hành thậm chí chưa phản ứng lại, hắn đột nhiên nghiêng đầu, trong ánh mắt mang vẻ sắc bén.

“Quân sư, ngươi có ý tứ gì?”

Cảm giác áp bách từ đỉnh đầu làm Tân Lương không tự chủ được nắm chặt gậy trúc, môi mấp máy mấy lần.

Lục Thận Hành tiến lên một bước, từ trên cao nhìn xuống, Tân Lương duỗi thẳng lưng.

“Ta sẽ không hỏi ngươi là ai, cũng không hỏi vì sao ngươi lại ở trong thân thể của Thường Châu.” ngón tay Tân Lương ma sát với gậy trúc. “Tầm hiểu biết của con người có hạn. Nếu trên thế giới này có việc gì không giải thích thấu đáo được thì cũng là vô cùng bình thường, cho nên ngươi yên tâm, ta không có hứng thú với lai lịch của ngươi.”

Cậu ta thật sự muốn xuyên thủng tấm màng mỏng này rồi. Lục Thận Hành thật không ngờ sẽ có ngày hắn và Tân Lương sẽ nói chuyện không chút kiêng dè nào như vậy. Đối phương quá bình tĩnh. Hắn nhếch miệng, nói, “Ngươi không muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Thường Châu sao?”

Tân Lương lạnh nhạt nói, “Sống chết của kẻ khác thì liên quan gì đến ta.”

Vừa rồi cậu nhắc nhở tôi không phải vì lo lắng cho tôi hay sao? Lục Thận Hành nhấc mày nhìn Tân Lương, ánh mắt kỳ quái.

“Ngươi khác bọn họ.” Cứ như biết Lục Thận Hành nghĩ cái gì, Tân Lương cúi đầu, nhẹ nhàng lặp lại.

Dù người đàn ông này làm rất nhiều chuyện quái dị, thường xuyên đưa ra mấy yêu cầu kỳ lạ vô lý, nhưng anh rõ ràng người này không hề có ác ý, còn nhiều lần cố ý giúp đỡ anh, từ đầu đã nhìn ra.

Cuối cùng cậu cũng biết tôi không giống bọn họ, Lục Thận Hành trong lòng nở hoa, hắn duỗi tay vỗ lên bả vai Tân Lương, cười nhẹ, “Em nhớ cho kỹ, trên đời này ai cũng có thể hại em, nhưng ta sẽ không.”

Tân Lương thoáng sửng sốt. Bước lùi về như chim sợ cành cong sau đó xoay người rời đi. Lúc đi còn vô cùng hoảng hốt, mấy lần suýt thì té.

Lục Thận Hành một mình đứng đó, xoa xoa cằm, mình nói còn chưa đủ chân thành sao?