Cửa Ngày Càng Nhỏ

Chương 46




Cút

Trên băng ghế ngoài phòng phẫu thuật, sắc mặt Lục Thận Hành tối tăm, đã tìm ra lái xe gây tai nạn, là một trong những nhân viên hắn vừa khai trừ cách đây không lâu.

Thời điểm tìm được kẻ nọ, gã không trốn cũng không quậy, một chút phản kháng cũng không có, như thể đã sẵn sàng để bị bắt. Có thể thấy đây không phải ý định nhất thời mà là kế hoạch dày công sắp đặt từ lâu.

Lấy một đổi một, là anh không cho tôi đường sống trước, đây là lời kẻ nọ nói lúc nhìn thấy Lục Thận Hành.

Trên tay Lục Thận Hành còn dính máu, đầu đau muốn nứt, quyển thứ tư này khác với ba quyển đầu tiên, cốt truyện được cải biên dựa trên câu chuyện có thật. Nơi này có số phận của một vài người đã bị khoanh vòng tròn đỏ, hắn không thể động đến.

Thi Trường Nhạc, Hoàng Quát, Thi Nhất Vĩ, động đến người nào hắn cũng đều có khả năng bị loại khỏi thế giới ngay lập tức, có quá nhiều thứ phải lo, bị bó tay bó chân là chuyện tất nhiên.

Mùi nước hoa nồng nặc và tiếng giày cao gót lộc cộc hòa vào hành lang ẩm ướt yên tĩnh. Thi Nhất Vĩ vừa nghe tin đã chạy tới, câu đầu tiên hỏi không phải là tình hình Thi Trường An trong phòng phẫu thuật như thế nào, mà là quở trách Lục Thận Hành không nên nổi giận với Thi Trường Nhạc.

"Cút." Lục Thận Hành hung hăng xoa mặt.

"Anh nói cái gì?" Thi Nhất Vĩ không tin nổi phát run, hét chói tai, "Anh nói chuyện với chị mình thế đấy à? A?"

Lục Thận Hành ngẩng đầu, nhìn Thi Nhất Vĩ bằng ánh mắt đáng sợ.

Thi Nhất Vĩ bị vẻ mặt đối phương làm cho kinh hãi, bà ta hạ giọng, hơi run rẩy, "Anh...anh đừng có nhìn tôi như thế, cũng không phải tôi đâm Trường An."

Người em này của bà coi trọng Trường An đến mức khủng bố, chuyện này bắt đầu từ khi nào...

"Nơi này là bệnh viện, còn có các bệnh nhân khác đang chữa trị, người nhà làm ơn giữ trật tự." Họ sĩ đi tới nhắc nhở.

Thi Nhất Vĩ túm chặt dây đeo của chiếc túi da, giọng nói buộc phải hạ thấp chứa đầy cảnh cảo, "Trường Nhạc nó bị anh dọa sợ phát khóc ở chỗ tôi, bây giờ tôi về dỗ nó, sau đó anh tự mình đi qua đón thằng nhỏ đi."

"Tôi không có tính đón nó về." Lục Thận Hành thờ ơ nói.

Đôi giày cao gót của Thi Nhất Vĩ chệch qua một bên, suýt chút nữa đâm lên chân bà, bà ta trợn tròn mắt không tin nổi, điên rồi, mày điên rồi.

Phòng phẫu thuật vẫn luôn sáng đèn, Lục Thận Hành sờ soạng hộp thuốc, rút ra một điếu thuốc lá ngậm trong miệng, hàm răng cắn trên mẩu thuốc ra một vòng thâm.

Lại nói tiếp hắn không hiểu được, từ khi tiến vào thế giới nhiệm vụ này, số lần vào bệnh viện thật sự không ít, trước đây số lần cảm mạo của hắn đếm được trên đầu ngón tay.

Vẫn là hộ sĩ trẻ vừa rồi, trước ngực treo thẻ hộ sĩ thực tập xxx, cô nàng nghiêm túc nói, "Tiên sinh, bệnh viện cấm hút thuốc."

Lục Thận Hành ý bảo cô tìm tàn thuốc thử xem, hộ sĩ trẻ xấu hổ quay người đi.

Thang máy ở hành lang hết khép lại mở, mấy gian phòng phẫu thuật theo thứ tự mở ra. Có người may mắn tránh được một kiếp, vui mừng khóc lóc, cũng có người kém may hơn, sinh mệnh dừng lại trên băng phẫu thuật lạnh lẽo, bạn bè thân thích đứng bên khóc lóc chật vật.

Bị hai loại bầu không khí kia ảnh hưởng, Lục Thận Hành càng xem càng ngồi không yên, trong lòng rối loạn kinh khủng đến mức phải đứng lên đi tới đi lui.

Có một số việc có thể thờ ơ, không cần phải để ý, chỉ khi nào đó không phải việc của mình mà thôi.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng phẫu thuật đẩy từ bên trong ra, Lục Thận Hành nghe được bác sỹ nói ca mổ rất thành công, thần kinh nhảy loạn cuối cùng mới buông lỏng, cảm xúc bật ngược trở về làm hắn mệt mỏi.

Ngày hôm sau người Thi gia lục tục đến thăm, nói vài câu an ủi không đau không ngứa với Lục Thận Hành.

"A Trạch, Trường An nó là phúc lớn mạng lớn."

"Đúng vậy, không phải có câu đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời sao? Trường An nó về sau nhất định có thể thuận buồm xuôi gió."

"Điều tra ra là người nào làm chưa? Ban ngày ban mặt cũng dám lái xe đâm người, vô pháp vô thiên."

"Trường An là đứa nhỏ hiểu chuyện, lúc đó còn nghĩ đẩy Trường Nhạc ra, người lớn như chúng ta còn không làm được, A Trạch thật là biết dạy dỗ."

"Cậu, đây là canh mẹ con nấu cho cậu." Lưu Đại Lương cẩn thận cầm bình giữ ấm qua, sau khi Trường An xảy ra chuyện dáng vẻ của cậu làm cậu ta sợ muốn chết.

"Con qua nhà cậu, bảo bác Trương đem đồ dùng sinh hoạt của Trường An và quần áo để thay của cậu qua đây." Lục Thận Hành tắt di động để lên bàn, "Mua thêm một bộ sạc đa năng."

"Vâng, bây giờ con đi liền." Lưu Đại Lương hiếm khi thành thật một lần.

Lục Thận Hành đem công vụ và chuyện ngủ nghỉ chuyển hết đến phòng bệnh, hệ thống không xuất hiện, hẳn đã nói lên không có vấn đề gì.

Trợ lý vừa báo cáo sắp xếp hành trình xong, "Chủ tịch, có vị Chu tiểu thư tới tìm ngài."

"Mấy bữa tiệc đó để giám đốc Vương đi tham dự đi." Lục Thận Hành lật văn kiện ra ký tên, Chu tiểu thư? Hẳn là Chu Thiến Thiến, hắn nhíu mày, "Đẩy qua một bên đi."

"Vâng." Trợ lý ngập ngừng, "Chủ tịch, tiểu thiếu gia Trường Nhạc cậu ấy..."

"Thế nào đây? Chuyện nhà của tôi cũng muốn tham dự?" Lục Thận Hành lạnh lùng nói, "Trợ lý của tôi thần thông như vậy, hẳn là phải cho thăng chức tăng lương phải không?"

Lưng trợ lý đổ mồ hôi lạnh, cô nuốt khan, "Chủ tịch, nếu không có việc gì tôi xin đi trước."

Lục Thận Hành ném bút máy, cáu kỉnh vuốt vuốt tóc nhìn Thi Trường An đang hôn mê, tai nạn xe cộ lần này đánh bậy đánh bạ lại làm tiến độ nhiệm vụ của hắn tăng lên 20%.

Khi Thi Trường An tỉnh lại đang là ban đêm, Lục Thận Hành gọi bác sĩ tới rồi đứng sang một bên chờ kết quả kiểm tra.

"Đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm." Bác sĩ nói những việc cần chú ý cho Lục Thận Hành, bảo hộ sĩ mấy ngày kế tiếp thường xuyên đến đây xem tình hình.

Bác sĩ và hộ sĩ đi rồi, Lục Thận Hành dùng đôi mắt tràn ngập tơ máu đỏ tươi trừng Thi Trường An, Thi Trường An mang mặt nạ dưỡng khí trên mặt, trên người cắm các loại ống y tế, vẻ mặt không phải thống khổ, mà là bình yên.

"Con có muốn nhìn cái đầu trọc của mình không?” Lục Thận Hành bĩu môi liếc nhìn băng gạc quấn trên đầu và mặt thiếu niên, "Thật xấu."

Thi Trường An chớp chớp mắt, ba ơi, tóc sẽ lại mọc lại thôi mà.

"Chờ con xuất viện, ba con mình phải nói chuyện đàng hoàng."

Mấy ngày liền không một giấc ngủ yên, Lục Thận Hành vốn đã mệt mỏi, chìm vào giấc ngủ từ sớm.

Thi Trường An cố sức mở mắt nhìn người đàn ông đang ngủ bên cạnh mình, đến khi mắt không mở nổi nữa mới ngừng.

Sau khi chắc chắn rằng thương thế củaThi Trường An đã ổn định, Lục Thận Hành khởi động lại điện thoại của Thi Trường An, bên trong đều là tin nhắn và gọi nhỡ của Hoàng Quát. Hắn gọi lại kể hết trình huống của Thi Trường An.

Trưa hôm đó Hoàng Quát liền chạy đến bệnh viện, cậu ta nhìn đầu trọc của Thi Trường An chép miệng tỏ vẻ khó tin, "Ông bị đâm váng đầu rồi à? Tôi nhìn thế nào cũng thấy tâm trạng ông không tồi thế?

"Không tồi thật." Thi Trường An nói, "Đổi sang kênh manga anime thiếu nhi đi."

Hoành Quát ấn điều khiển từ xa, tìm được đài Thi Trường An muốn xem, không khí âm lãnh trong phòng bệnh trở nên tươi vui ngay hẳn lên.

"Trường An, tôi ở trong trường nghe bọn họ nói nhiều lắm, ông đẩy Thi Trường Nhạc ra à?" Hoàng Quát âm dương quái khí hừ hừ, "Chẳng lẽ ông là hồ ly? Ông có chín cái mạng không?"

Không để ý lời mỉa mai của cậu ta, Thi Trường An nhàn nhạt nói, "Tôi không thích thiếu nợ người khác."

Hoàng Quát không hiểu ý tứ bên trong, nhưng cậu ta biết người bạn này khác với người bạn trước đó cậu ta biết.

"Trường Nhạc nó cũng không đi học.” Hoàng Quát cười run bả vai, "Miệng của lão Ban muốn phồng rộp hết cả rồi."

Thi Trường An đột nhiên hỏi, “Sức khỏe của dì thế nào rồi."

"Vẫn như vậy. Đánh tôi không dùng hết khí lực, đánh xong cũng nằm một chỗ mấy ngày liền." Hoàng Quát nhẹ nhàng bâng quơ nói, trong mắt có nét trĩu nặng không phù hợp với độ tuổi này.

Thi Trường An nhận ra điều gì đó, "Ông không định học nữa à?"

"Tôi không phải cái loại có thể đọc sách được." Trên mặt Hoàng Quát tỏa ra chí khí, cười lộ hai cái răng nanh, "Sau khi tốt nghiệp tôi muốn theo chú làm ăn, đến lúc anh trai phát tài rồi, tha hồ cho chú em nở mày nở mặt."

Thi Trường An nhíu mày, muốn nói chuyện với Hoàng Quát, xong hơi thở lại yếu đi rất nhiều, thể lực chống đỡ hết nổi.

"Ông nghỉ ngơi cho tốt đi, mai mốt tôi lại đến." Hoàng Quát lấy từ trong túi ra hai quả táo đỏ, "Trước cổng bệnh viện có một quầy trái cây, có bác gái đưa tôi mấy quả, chỗ này là tôi ăn còn dư đấy, siêu ngọt, nhớ ăn biết chưa, tôi đi đây."

Mấy quả? Thi Trường An bĩu môi, ông tưởng mình là con bà bán táo à? Rõ ràng đã tặng hai quả, chết cũng còn sĩ diện.

Lúc ở thang máy Hoàng Quát đụng phải Lục Thận Hành, cậu ta cười chào hỏi, "Chào chú Thi."

"Cảm ơn con đã tới thăm Trường An." Lục Thận Hành bưng trái cây, cân nhắc hoàn cảnh gia đình của đứa nhỏ trước mặt này, cầm một túi trong số đó đưa cho cậu ta, "Cầm về ăn đi."

Mùi sầu riêng xộc vào trong mũi, đầu óc Hoàng Quát nóng lên, buột miệng thốt lên, "Vậy con không khách sáo đâu." Nói xong, khuôn mặt thiếu niên cũng đỏ bừng chạy đi.

Lục Thận Hành vừa đi vừa hồi tưởng về cốt truyện, Thi Trường An rất quan tâm Hoàng Quát, nhưng hắn buộc phải dùng mọi cách để ngăn chặn Thi Trường An can thiệp vào vận mệnh của Hoàng Quát, bao gốm cả của Thi Trường Nhạc.

"Ba ơi." Thi Trường An khịt mũi, "Ba mua sầu riêng ạ?"

"Ba mới gặp Hoàng Quát, nó không muốn ăn." Lục Thận Hành đặt túi trái cây lên bàn, cầm một quả táo đi rửa sạch, ngồi trên ghế gọt vỏ.

Thi Trường An động đậy ngón tay, "Để con gọt cho."

Dao gọt khoét một lỗ trên thịt quả, Lục Thận Hành sững sờ, câu này có chút quen tai. Khi nhìn thấy Thi Trường An cầm quả táo trong tay, dao gọt dọc theo hình dáng quả táo ra một đường vỏ dài, đều tăm tắp, hắn bỗng nhiên nhớ ra.

Trí nhớ quá tốt có khi lại không phải chuyện hay, Lục Thận Hành đỡ đầu, cong cong môi.

"Có phải con muốn ba ở đây với con tối nay không?"

Tâm tư đang che giấu bị nói toạc ra, Thi Trường An trở tay không kịp, hít sâu một hơi, "Ba có chịu không ạ?"

Lục Thận Hành vươn tay chống lên giường, cúi người hôn lên trán cậu một cái.

Cả buổi chiều, Thi Trường An cứ thất thần mãi. Cậu nằm ở trên giường lầm bầm lầu bầu, "Ba ơi con thích ba, ba có thích con không?", "Ba ơi, ba cảm thấy con như thế nào?", "Ba ơi con muốn nói cho ba một chuyện, con..."

"Hôm nay cậu thấy thế nào rồi?" Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói nhẹ nhàng, Thi Trường An im bặt.

Thi Trường An thở dốc, hai má nóng bừng, chuyện này làm hộ sĩ thường hay kiểm ra nhiệt độ và nhịp tim cho cậu bị dọa sợ.

Sau khi bình tĩnh lại cậu muốn về nhà, suy nghĩ xem lúc ba tới đón nên nói thế nào, nói cái gì. Cậu cũng đã chuẩn bị sẵn một đống lý do, nhưng cuối cùng ba lại không đến.

Lưu Đại Lương không thích Thi Trường Nhạc, Thi Trường Nhạc cũng không muốn ở chung một chỗ với Lưu Đại Lương, cậu ta chỉ có thể cắn răng trộm quay về nhà, ba không ở đó, cậu ta có thể nhẹ nhàng thở ra nhưng cũng thấy thất vọng.

Dây dưa dây cà mấy ngày, Thi Trường Nhạc hỏi thăm từ chỗ quản gia nghe được tình hình của anh trai rồi tới bệnh viện.

"Nè cái đứa nhỏ kia nhìn đường đi chứ!"

Một phụ nữ bốn, năm chục tuổi chắn cho một cô gái bụng to kế bên, nói với Thi Trường Nhạc, "Vừa rồi thiếu chút nữa cậu đụng vào con dâu tôi đấy."

Thi Trường Nhạc liếc mắt ngó nhìn một cái, đi tiếp.

"Không có dạy dỗ!" Người phị nữ đứng đằng sau mắng lên, dắt con dâu bà đi tới cổng.

Có người qua đường thấy được cảnh tượng như vậy, nhỏ giọng nghị luận. Nghe ra được mấy lời, sắc mặt Thi Trường Nhạc liền thay đổi, cậu ta cười mỉa mai, mẹ à? Cậu ta không có.

Thi Trường An nhìn Thi Trường Nhạc đứng ở cửa phòng bệnh. Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người ở bên cậu đều thời thời khắc khắc nhắc nhở cậu, nói mạng của cậu là nhờ Trường Nhạc cứu, là cậu nợ Trường Nhạc, cả đời cũng không trả đủ.

Khoảng khắc bị xe đâm kia, Thi Trường An trừ sợ hãi cái chết ra, cậu còn thấy nhẹ nhõm.

Ông trời nếu đã cho cơ hội sống sót, cậu không muốn phí phạm nó.

"Vào đi.” Thi Trường An đánh vỡ cục diện bế tắc.

Thi Trường Nhạc mất tự nhiên đi vào, cậu ta nhìn người anh trai trên giường mang sắc mặt tái nhợt không có một tia huyết sắc, đầu đã cạo trọc. Bây giờ bọn họ đứng cùng một chỗ, sẽ không có ai không phân biệt được.

Hai anh em bốn mắt nhìn nhau, xấu hổ, không có gì để nói, sự hòa thuận trước đây cũng không còn, giống như đây mới là mối quan hệ của họ.

Bắt đầu kể từ khi rời khỏi cô nhi viện, bọn họ không cần phải sống trong sự nghèo khổ, có ăn có mặc, có phòng lớn để ở, có tình yêu của ba, khoảng cách giữa họ cũng ngày một xa hơn.

"Anh hai, anh không sao chứ?"

Thi Trường Nhạc đảo mắt từ trái sang phải, trước khi đến, cậu ta cảm thấy mình không phải là bác sĩ và cũng không thể giúp được gì. Sau khi đến, cậu ta nhìn thấy vẻ mặt yếu ớt giống y như mình của anh trai, muốn nói một câu cảm ơn, nhưng lại cảm thấy chuyện này vốn nên như vậy, khi còn nhỏ cậu ta cứu đối phương một lần, hiện tại đối phương cứu cậu ta một lần, huề nhau.

Thi Trường An nhướng mi, "Trường Nhạc, chúng ta đánh cược em thấy thế nào?"

Đầu lưỡi Thi Trường Nhạc cuộn trong khoang miệng, lời nói còn chưa kịp bật ra khỏi kẽ răng thì đã nghe một câu khiến cậu ta sửng sốt, "Người thua cuộc sẽ rời khỏi nhà."

"Không dám?” Thi Trường An khẽ cong môi, “Em sợ cái gì? Trường Nhạc, chuyện này rất công bằng.”

Công bằng, đây là điều cậu vẫn luôn mong muốn, Thi Trường An không hề nóng nảy, cậu híp nửa mắt nhìn em trai mình, giống như hết thảy đều nằm trong tầm kiểm soát của cậu.

Thời gian trôi qua từng phút, bình truyền dịch để ngược nổi bọt nước, giảm dần từng giọt.

Thi Trường Nhạc hít vào một hơi, vẫn tự tin như mọi khi, “Đánh cược thì đánh cược!”

Khi Thi Trường An nói chuyện muốn đánh cược ra, trong mắt Thi Trường Nhạc là vui sướng không thể che giấu, ánh mắt cậu ta nhìn anh trai như nhìn một kẻ ngốc, giống như sợ đối phương sẽ hối hận.

"Đây là anh nói." Vui vẻ trong lòng cậu ta không áp chế được mà lan đến tận trên mặt, kết cục mà cậu ta hằng mong đợi cuối cùng cũng xuất hiện, như vậy cậu và ba có thể trở lại như xưa.

Khi đến cửa, Thi Trường Nhạc dừng lại quay đầu, nói với giọng cực kỳ kiêu ngạo, Anh à, anh chắc chắn sẽ thua thôi."

Thi Trường An khép mí mắt đã sớm nặng trĩu, chuyện đó còn chưa chắc.