Cửa Ngày Càng Nhỏ

Chương 31




Vẽ mèo già.

Lục Thận Hành đi suối nước nóng Kiều Sơn, Trình Tự nằm ở nhà, ôm truyện tranh giết thời gian, cậu nghe được tiếng bước chân tới gần, "Con trai, có một đại mỹ nữ tới tìm con này."

"Đang ở dưới lầu nói chuyện với dì con." Trình Thiên Đạo nháy mắt với cậu, "Là đàn chị kia của con phải không?"

Trình Tự buông sách xuống, "Chắc là vậy đi."

Bạn khác giới của cậu không nhiều lắm, có thể chơi chung lại cực kỳ ít.

"Ba thấy nhà của người ta cũng ở trong thành phố này, cách nhà ta không xa, người cũng lễ phép, không cao ngạo không nóng nảy, cũng xứng đôi với con..."

Trình Tự xoa thái dương, "Ba, con không có cảm giác với chị ấy."

Câu này đơn giản nói trắng ra, không lưu lại một đường sống nào, mấy lời muốn nói của Trình Thiên Đạo đều bị đổ trở về, ông chỉ có thể đem tổng hợp hết lại thành một câu, "Con với chú nhỏ của con thật giống y như nhau."

Trình Tự nâng mí mắt, khi nhìn đến người đứng phía sau Trình Thiên Đạo liền mở miệng chào hỏi, "Đàn chị."

"Hai đứa nói chuyện đi." Trình Thiên Đạo xoay người rời đi.

Phòng sạch sẽ đến mức làm người khác không dám đặt chân, Vệ Nghê cầm dép lê qua một bên, đeo vớ tiến vào. Cô oán trách nói, "Nếu không phải chị đến trường học tìm bạn cùng phòng của em hỏi thăm một chút, thì cũng sẽ không biết được tình huống của em."

Khóe mắt Trình Tự không dấu vết vẫn luôn nhìn theo một đường bước chân của cô, môi mấp máy.

"Căn phòng này của em thật quá sạch sẽ." Vệ Nghê không động chạm lung tung, chỉ tùy tiện nhìn xem, ánh mắt cô dừng lại trên mấy quyển ký họa đặt ở đầu giường, đùa giỡn nói, "Cũng không biết khi nào chị mới được Trình đại tài tử vẽ cho một bức đây."

Đuôi lông mày Trình Tự khẽ nhếch, "Em vẽ người không tốt."

Vệ Nghê không ôm hi vọng gì, thoạt nghe thấy quả là một lý do cự tuyệt hợp tình hợp lí, nhưng cô vẫn thấy thất vọng. Cô nhìn đến trang giấy lộ ra ngoài quyển sổ, bất giác duỗi tay kéo ra, thấy rõ hình ảnh trên đó mắt liền sáng lên.

"Đây là cái gì vậy? Ký họa à?"

Trình Tự nói, "Tùy tiện vẽ thôi."

"Ngầu thật!" Vệ Nghê phát hiện trong tranh đều vẽ cùng một người, cô dừng lại một chút, "Trình Tự, người em vẽ là ai thế?"

Thần sắc Trình Tự hơi mất tự nhiên chỉ trong chớp mắt, "Chú nhỏ của em."

"Chú cháu hai người tình cảm thật tốt." Vệ Nghê cười cảm thán, cô lấy ra từ trong túi một xấp thiết kế, "Đây là bản phác thảo nháp của chị, muốn nghe ý kiến của em."

Cô kề sát vào một chút, "Nếu thiết kế của chị được thông qua, mời em đi ăn cơm."

Trình Tự cúi đầu nhìn, "Bút."

Nghe cậu nói vậy, Vệ Nghê liền đem bút đã chuẩn bị trước trong tay đưa qua.

Sườn mặt nghiêm túc của thanh niên dưới ánh đèn trở nên ôn nhuận như ngọc, Vệ Nghê nhìn đến thất thần.

Trình Thiên Đạo đứng ghé ngoài cửa nhẹ nhàng bước xuống lầu, lắc đầu với Phương Vấn, "Không thể nào."

Phương Vấn đang dỗ con gái nhỏ, nhẹ giọng nói, "Anh có nghĩ đến đứa nhỏ Tiểu Tự cũng giống chú bảy nó, cùng thích đàn ông hay không?"

Trình Thiên Đạo không chút do dự, "Không có khả năng."

Phương Vấn vừa nói không khí liền trở nên nặng nề, nội tâm Trình Thiên Đạo giống như bị thứ gì đó làm phiền, ông vuốt chén trà, mày nhíu chặt.

Lúc Vệ Nghê rời đi, Trình Tự bỗng nhiên gọi cô quay lại, "Đàn chị."

"Ừ?" Vệ Nghê tràn ngập chờ mong.

Trình Tự nhíu mày, "Con bướm bên vớ trái của chị hai cánh không bằng nhau."

"...." Ảo tưởng trong nháy mắt tiêu tan hết, một chút tàn ảnh cũng không lưu lại. Vệ Nghê rối rắm nhận rõ hiện thực, cô không nhịn được mà tưởng tượng, liệu có người nào vừa xuất hiện đã thay đổi được hết quy tắc của cậu trai này hay không?

Lục Thận Hành từ Kiều Sơn trở về, lúc mở cửa giẫm phải một tờ giấy, xem mấy chữ hắn liền biết là do Lạc Dương nhét vào.

Đơn giản chính là em nhớ anh, ở bên anh em rất hạnh phúc, anh có còn muốn em không? Chúng ta bắt đầu lại lần nữa có được hay không? Mấy kiểu lời nói này lên Baidu tìm một chút liền ra một đống, không có gì đặt biệt.

Lục Thận Hành vo giấy lại một cục chung với quảng cáo rác, tất cả vứt vào sọt. Xem ra Lạc Dương vẫn mãi là con ếch ngồi đáy giếng, còn chưa muốn ra bên ngoài.

Ờ nhà đợi mấy ngày cũng không thấy có điện thoại, Lạc Dương thay quần áo, ăn diện tỉ mỉ rồi ra ngoài. Ở lầu dưới tiểu khu đụng phải một người, gã quay đầu lại liền đụng phải một đôi mắt xanh lam, như biển sâu thâm thúy.

Người đàn ông anh tuấn quan tâm hỏi, "Cậu không sao chứ?"

Lạc Dương hơi mỉm cười, "Không có việc gì."

Kỳ nghỉ dài nhất tháng 11 kết thúc, học sinh và người đi làm còn đang oán thán sao kỳ nghỉ trôi qua quá nhanh. Năm ngoái rõ ràng họ còn làm việc quần quật cả năm.

Chân Trình Tự đã tốt hơn, cậu trở về trường lao đầu vào chương trình học bỏ lỡ, viện thiết kế tiếp nhận một hạng mục lớn, lão giáo sư gọi cậu đến, muốn cậu cùng tham gia.

"Đây là hạng mục của Thịnh Thế."

Chỉ với một câu của lão giáo sư, cuộc sống của Trình Tự liền trở nên bận rộn hơn nhiều, hơn phân nửa yêu cầu bàn bạc cùng bên kia đều rơi xuống trên đầu cậu.

Cậu đi đến công ty vài lần, trong viện thiết kế liền truyền ra lời đồn đãi vớ vẩn, về sau lại có tin tức cậu là cháu trai của Trình Thiên Trăn, mấy lời đồn này lập tức biến thành lời nịnh hót a dua.

"Cậu với chú nhỏ quan hệ rất tốt đúng không?"

Trình Tự cúi đầu gom bút chì, "Cũng được."

"Tôi đã nhìn thấy thông báo tuyển dụng trên web rồi, Thịnh Thế trước giờ không tuyển dụng người trên mạng, bọn họ chỉ chọn người từ mấy trường khác nhau." Nam sinh kia đỏ mặt, "Tôi nghe nói đãi ngộ của công ty kia rất tốt, cậu giúp tôi một chút được không?"

"Tôi không thể làm được gì hết." Trình Tự cầm bản vẽ đi đến Thịnh Thế.

Mấy chuyện như vậy liên tiếp xảy ra, giống như ai cũng một lần kết luận lời nói của cậu rất có trọng lượng với người đàn ông kia, nhưng lại không có ai nghĩ tới cậu chỉ là một trong rất nhiều đứa cháu trai của người đàn ông đó mà thôi.

Lúc Trình Tự đến Lục Thận Hành còn đang trong phòng họp, cậu bị thư ký đưa đến văn phòng.

Áo ngoài tây trang tùy ý vắt trên sofa, tạp chí vứt đông một quyển tây một quyển, văn kiện chất đống lung tung rối loạn, trên bàn làm việc còn có mấy gói đồ ăn vặt đang mở miệng. Trình Tự hít sâu, tự mặc niệm phải bình tĩnh.

Ngón tay rũ ở hai bên của cậu giần giật.

Lục Thận Hành họp xong quay về đã thấy thanh niên đứng trước bàn, tay cầm bút chì gom lại, mặt mày chuyên chú. Một khắc kia bỗng nhiên trong đầu Lục Thận Hành nổi lên một cảm giác quen thuộc. Ngay sau đó chính là một cơn đau nhức, chờ hắn muốn đi tim lại thì đã biến mất không dấu vết.

"Có có muốn tới chỗ chú nhỏ làm việc không?"

Suy nghĩ bị quấy rầy, đường cong bút chì dừng lại, Trình Tự thả tay áo đang cuốn lên xuống, "Con chưa có dự định gì hết."

Lục Thận Hành hồi tưởng đến cốt truyện ban đầu, Trình Tự đích xác không ở lại Thịnh Thế, cậu tới một văn phòng kiến trúc, ở đó tự mình giành lấy một mảnh trời đất.

"Vừa rồi vẽ cái gì đó." Lục Thận Hành nhướng mày, "Cho chú nhỏ xem."

Hắn khá tò mò, khoảng thời gian này thường xuyên nhìn đến sổ ký họa của Trình Tự xem cậu vẽ gì.

Trình Tự cầm sổ ký họa bỏ vào ba lô, nhàn nhạt nói, "Vẽ một con mèo già."

"..." Lục Thận Hành không có gì để nói, vẽ mèo thì vẽ mèo đi, cũng chỉ là con mèo già.

"Con đi tìm giám đốc Vạn." Trình Tự nhấp môi, rõ ràng cậu chỉ cần bàn bạc với người phụ trách là được, lòng vòng lại bị mang đến gian văn phòng này.

"Một lát nữa cậu ta cũng đến đây." Lục Thận Hành nhẹ nới cà vạt trên cổ, đưa lưng về ghế, tựa lên.

Thư ký gõ cửa, tiến vào đưa hai ly cafe, "Trình tổng, ngài còn cần gì không?"

Lục Thận Hành đảo mắt, ánh nhìn như lưỡi dao xẹt qua, sắc mặt thư ký liền biến đổi, cô vội vàng thu hồi tầm mắt đang đặt trên người thanh niên kia của mình, mặt mày xám xịt rời đi. Mấy cái thuyền chèo bá đạo tổng tài và học bá giá trị nhan sắc cao trong đầu bị sập sạch sẽ.

Trước mắt giữ được bát cơm quan trọng hơn.

Văn phòng im lặng lại, Trình Tự nhấp ngụm cafe, cậu không thể ngờ được, người đàn ông này thay đổi quá nhiều, không thua gì thoát thai hoán cốt.

"Cái ly nhiều đường con vừa uống là của chú nhỏ."

Ở trên lỗ tai có hơi thở nóng ẩm, giống như thả xuống một nụ hôn thân mật, Trình Tự bỗng xoay người, đầu gối đụng vào cạnh bàn, huyết sắc trên mặt tiêu tan mất một nửa.

"Phản ứng lớn như thế làm cái gì?" Lục Thận Hành nhếch một bên khóe môi, duỗi tay chỉ chỉ, "Bẩn lắm à."

Trính Tự duỗi tay tay đặt trước ngực Lục Thận Hành, dùng sức đẩy ra, hai con mắt lạnh lùng trừng hắn, sau đó đeo ba lô quay đầu chạy ra ngoài, đến bản vẽ cũng quên mang theo.

Lục Thận Hành, "..."

Từ ngày đó Trình Tự bắt đầu trốn tránh Lục Thận Hành, lão giáo sư nói thế nào cậu cũng dùng đủ mọi lí do từ chối. Cắm trại trong thư viện, trong đầu toàn là bản vẽ và đường cong cấu tạo.

Lục Thận Hành đến trường học của Trình Tự, mở cửa ra là một nam sinh đầu xoăn, nam sinh cười hì hì hỏi, "Chú đến tìm ai?"

Nghe xưng hô đó, thái dương Lục Thận Hành nhảy dựng, "Tôi tìm Trình Tự."

Nam sinh nghi ngờ nhìn Lục Thận Hành, quay đầu lớn tiếng gọi vào bên trong, "Trình Tự, có người tới tìm!"

Bên trong có tiếng gõ bàn phím rất lớn, còn xen lẫn nhiều tiếng địa phương, trộn lẫn với tiếng nhạc game, tổ hợp rất buồn cười.

Trình Tự vừa ngáp vừa đi đến, trên mặt còn hai vết đỏ hằn khi ngủ để lại. Cậu vừa nhìn thấy Lục Thận Hành, lập tức quay ra đóng cửa, lại bị một bàn tay ngăn lại.

"Mấy ngày nữa đại thọ ông nội." Lục Thận Hành bạnh mặt, "Ba con để chú nhỏ tới rước con."

Sắc mặt Trình Tự cũng không tốt, "Con tự ngồi xe về."

Lục Thận Hành nhíu mày, nhìn chằm chằm Trình Tự vài giây, tới thời kỳ phản nghịch tuổi dậy thì à? Hắn nhấc chân rời đi, gọi cho Trình Thiên Đạo kể lại sự việc.

Trong ký túc xá vẫn là âm thanh ầm ĩ, Trình Tự bò lên giường, lấy chăn trùm đầu.

"Ây Trình Tự, người đàn ông một thân hàng hiệu vừa rồi kia là ai thế?" Nam sinh đầu xoăn đứng ở phía dưới hỏi, "Chú của cậu hả?"

Trình Tự không đáp, hình như ngủ rồi.

Chú cháu hai người không thể hiểu được mà chiến tranh lạnh liên tục đến cuối năm. Trình Thiên Đạo và Phương Vấn không hiểu chuyện gì, hỏi cả hai bên nhưng cũng không ra kết quả.

Trong khi mấy nhà truyền thông lớn đều để mắt đến buổi tiệc tất niên cuối năm nay, trong vòng giải trí lại gợn lên một làn sóng lớn.

Rạng sáng 2 giờ ngày 29, một chùm ảnh HD xuất hiện trên mạng, trong vòng một giờ đã làm điên đảo dư luận, người chuyển tiếp tin tức nhiều vô số.

Có thể thấy số lượng cú đêm nhiều đáng sợ.

Vai chính trong bộ ảnh lần này chính là người mới vừa ký với công ty Điện Ảnh Vàng, Lạc Dương. Người này cũng là học sinh của học viện Điện Ảnh, bối cảnh trong bộ ảnh chụp là một khu phong cảnh nào đó. Toàn thân gã trần trụi nằm trên lá vàng khô, khuôn mặt bị tình dục bao phủ, đưa lưng về phía ống kính có một nam nhân nằm đè lên, trên người cả hai đều trải đầy dấu vết túng dục.

Hình ảnh không che sắc nét làm dân mạng điên cuồng, ném tiền cầu hình một đêm, cầu bắn lên mặt gã, cầu kẹp chặt, một đống từ ngữ bất kham che trời lấp đất xuất hiện trong tầm mắt mọi người, trên mạng lại một hồi phong ba.

Đương nhiên cũng có vài bạn mạng bày tỏ lo lắng thời tiết lạnh như vậy còn chơi ngoài trời, bị cảm mạo thì sao.

Lạc Dương có bề ngoài xuất sắc, kỹ thuật diễn cường điệu quá mức, dựa vào mặt ăn cơm. Trước đó không lâu còn lãnh giải thưởng tân binh xuất sắc nhất, tiền đồ vô lượng, bộ ảnh khiếm nhã này xuất hiện vào thời điểm quá trùng hợp.

Bất luận thế nào, việc đã đến mức này chỉ có thể đâm lao phải theo lao.

Gã vừa bò lên được đã phải ngã xuống, nếu gã không thắng giải thưởng kia cũng sẽ không có nhiều người chú ý đến vậy. Đạo lí từ trước đến nay luôn là trèo càng cao ngã càng đau.

Trên sân thượng, dưới đáy mắt Lạc Dương đã hiện lên mảng xanh lục, "Anh Hạo, người kia thật sự không phải em."

Người đại diện Trình Hạo mắng, "Cậu cho là mắt tôi mù sao? Hả?"

Vẻ ngụy trang trấn định tan vỡ, Lạc Dương dùng sức gãi đầu, hoảng loạn nói, "Anh Hạo, hiện tại làm sao bây giờ?"

"Tôi liên hệ một chút, lập tức sẽ mời phóng viên." Sắc mặt Trịnh Hạo ngưng trọng, "Bên phía công ty..."

Lạc Dương lớn tiếng ngắt lời, "Em không thể thừa nhận."

"Người đến dũng khí đối mặt cũng không có, cậu làm tôi thất vọng thật." Trình Hạo lạnh mặt nói, "Chờ cậu suy nghĩ kỹ chúng ta lại nói chuyện."

Gió rét quét trên mặt, ánh mắt ảm đạm của Lạc Dương phát ra một tia sáng mãnh liệt, người đàn ông kia có thể thay đổi cục diện hiện nay của mình.

Lạc Dương đem bản thân tắm rửa sạch sẽ, làm tốt công tác mở rộng, đi đến Thịnh Thế.